Chương 245
“Lúc nhỏ dáng dấp của tôi ai thấy cũng thích cả, xe thấy xe chở đấy.
Cha tôi thường xuyên nói, mỗi lần đi ra ngoài với tôi, nhân duyên của ông cũng tăng lên gấp bội.
Người quen biết hay chưa quen biết đều yêu quý không nhịn được mà trêu chọc tôi.”
“Không biết bây giờ tôi đưa em đi ra ngoài thì có thể tăng nhân duyên lên gấp bội không?”
Kiều Minh Húc nhạo báng nói.
“Bây giờ ấy à, đoán chừng là nhân duyên giảm đấy.”
“Tại sao?”
“Thứ nhất, hiện tại tôi đang tàn phế, không thể khiến người †a yêu thương được.
Thứ hai, tôi là một pháp y, trừ người nhà của tôi ra, thì chỉ còn có Diệp Mai.
Những người khác thấy tôi đều muốn tránh xe.
Anh dẫn tôi đi ra ngoài thì chẳng khác nào mang một tên ôn dịch nào đó đi ra cả, nhân duyên chắc chắn giảm mạnh.”
Kiều Minh Húc nhìn thấy nụ cười khổ bất đắc dĩ trên mặt cô, trái tim lại càng đau hơn.
Lúc trước khi cùng cô ký hợp đồng hôn nhân, anh cũng đã †ìm người điều tra về cô.
Biết cô bình thường ngoài giờ làm ra, cũng không lui tới với ai cả.
Trừ mái ấm tình thương thì chỉ đi làm rồi về nhà, cũng không chơi với bạn bè nào cả.
Ngay cả bạn học trước đây cũng sẽ không liên lạc với cô.
Bởi vì cô là một pháp y, phải thường xuyên tiếp xúc với thi thể người chết oan uổng.
Anh nhìn bức ảnh tập thể lớp thời trung học, cô đứng cùng những người bạn, khi đó trông cô vô cùng vui vẻ.
Trong lòng anh giống như bị một cây kim nhỏ đâm vào vậy.
Đột nhiên anh rất muốn đưa tay ôm cô vào ngực…
Anh cũng là một người theo phái hành động, nghĩ đến, liền làm ngay.
Cánh tay dài duỗi ra, ôm lấy bả vai Mạch Tiểu Miên đang ngồi trên ghế, để đầu cô tựa vào ngực mình.
Mạch Tiểu Miên bị động tác bất ngờ này của anh làm cho.
sợ ngây người, ngạc nhiên trợn to mắt ngẩng đầu nhìn anh.
Không nghĩ ra tại sao đột nhiên anh lại ôm mình.
Kiều Minh Húc cũng không ngờ tới, bản thân lại bất chợt làm ra hành động như vậy.
Bầu không khí bên trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh cùng mập mờ khác thường, chỉ mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở và tiếng tim đập của hai người.
Lúc này, điện thoại di động của Mạch Tiểu Miên chợt vang lên tiếng chuông bài “Bầu trời ngày đó”, phá vỡ sự yên lặng giữa hai người.
Cô vội vàng thoát ra khỏi lồng ngực anh, lấy điện thoại di động ra.
Là điện thoại của Diệp Mai gọi tới, cô vội vàng nghe máy.
“Tiểu Miên.”
Giọng nói của Diệp Mai có chút dồn dập, cô ấy nói: “Hình như tớ nhìn thấy Trình Đông Thành!”
“Thấy ở đâu cơ?”
Trái tim Mạch Tiểu Miên cũng khẩn trương theo.
“Ở đường Cửa Đông! Tuy nhiên cũng không khác tình huống lần trước của cậu lắm.
Tớ ở trên xe buýt, chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi đã không thấy anh ta nữa rồi.
Cụ thể tớ cũng không nhìn thấy quá rõ.
Tuy nhiên không nghi ngờ chút nào là dáng dấp của anh ta rất giống Trình Đông Thành.”