Mẹ Mạch vừa nhắc đến Kiều Minh Húc đã có chút tức giận, bà nói: "Con nói xem Kiều Minh Húc đó rốt cuộc là có ý gì vậy? Cậu ta có muốn đến không đấy? Hôm nay thiếu chút nữa đã bị cậu ta làm cho mặt mũi của mẹ mất hết rồi.
May mà còn có Quang Hiển xuất hiện kịp thời! Mẹ thật sự rất thích Quang Hiển kia, một đứa bé con nhà giàu như vậy mà lại hiền lành thân thiện, đúng là hiếm có.”
Mạch Tiểu Miên vừa định nói phải thì chuông điện thoại lại vang lên.
Đó là của Kiều Minh Húc.
Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến!
Cô nhận máy.
"Tôi xong việc rồi.
Bây giờ đến nhà cô có tiện không?"
Giọng nói của Kiều Minh Húc vẫn hơi trầm thấp.
"Ừ, chào đón bất cứ lúc nào."
"Được, bây giờ tôi qua ngay."
Sau khi cúp điện thoại của Kiều Minh Húc, Tiểu Miên bất đắc dĩ khoát tay với mẹ, nói: "Con rể Kiều của mẹ bây giờ muốn qua đây!"
"Cái gì? Cậu ấy muốn tới sao?"
Mẹ Mạch sợ hãi đứng bật dậy, suýt chút nữa thì bị nghẹn cả trái táo ở trong miệng, ho khan mấy tiếng.
Tiểu Miên vội vàng vuốt ngực cho bà dễ thở!
"Ừ, anh ấy nói đã xong việc nên chuẩn bị đến đây!"
"Hả? Vậy chúng ta nhanh chóng dọn dẹp thôi nào!"
Mẹ Mạch khẩn trương quan sát phòng khách xem có nơi nào lộn xộn không.
"Không cần thu dọn, đã tốt lắm rồi."
Mạch Tiểu Miên thấy bộ dạng của mẹ mình như vậy, thực sự không biết phải làm sao cả.
"Không được, Đồng Đồng, con lau lại bàn một lần nữa đi.
Ông nó à, ông mau chuẩn bị nước sôi mới pha trà..."
Mẹ Mạch đang gắng sức chỉ huy mọi người làm việc.
"Mẹ, mẹ thật sự bận rộn đến mụ mị đầu óc rồi đấy à.
Lần này mẹ không định ra ngoài đón con rể Kiều của mẹ sao?"
Mạch Tiểu Miên trợn mắt hỏi.
"Đúng rồi, mẹ phải xuống đón cậu ấy thôi, con cũng phải cùng đi!"
Mẹ Mạch xoa xoa tay cột tóc lại, sau đó kéo Tiểu Miên đi xuống đón Kiều Minh Húc.
Mạch Tiểu Miên vốn dĩ không muốn đi, nhưng để tránh đả kích lòng nhiệt tình của bà ấy, cô chỉ có thể theo bà đi xuống một lần nữa.
Người trong tiểu khu nhìn thấy bà ấy vừa tiễn Phùng Quang Hiển đi, rồi lại đi xuống lần nữa, bèn nhiều chuyện hỏi.
"Ha ha, lần này con rể tương lai Kiều Minh Húc của tôi sắp tới rồi.
Cậu ấy vừa mới làm xong việc đã vội vàng chạy đến đây ngay đấy!"
Mẹ Mạch nói lớn.
Mọi người cũng ôm thái độ hoài nghi đứng sang một bên đợi.
Bọn họ muốn nhìn thử xem có phải thật là Kiều Minh Húc hay không!
Chẳng mấy chốc, chiếc Mercedes màu đen của Kiều Minh Húc đã đậu trước mặt Mạch Tiểu Miên, anh thò đầu ra khỏi cửa hỏi có thể đậu xe ở chỗ nào.
Mẹ Mạch thấy lần này Kiều Minh Húc thật sự tới thì rất vui mừng, lớn tiếng kêu lên: “Ôi chao, bác nói Minh Húc rồi mà, cháu bận rộn như vậy thì không cần phải vội vàng đến gặp chúng ta đâu!"
"Bác gái, thật xin lỗi, cháu tới trễ!"
Kiều Minh Húc ngược lại rất lễ phép nói xin lỗi mẹ Mạch, sau đó theo chỉ dẫn của Tiểu Miên, anh đỗ xe vào một bãi đất trống bên đường rồi xuống xe.
Anh mặc một bộ vest đen anh tuấn, từ trong xe bước ra, cô ba cô sáu vây quanh xem náo nhiệt đều há hốc cả mồm.
Người này giống hệt Kiều Minh Húc trên báo chí và tivi, đúng là Kiều Minh Húc thật rồi!
Khác với vẻ đẹp trai cùng sức hút tỏa nắng của Phùng Quang Hiển lúc nãy,
mỗi động tác giơ tay nhấc chân của Kiều Minh Húc đều mang theo vẻ kiêu ngạo bẩm sinh, khiến người khác vô thức muốn ngước nhìn.
Kiều Minh Húc mở cốp xe ra, từ bên trong lấy ra ba món đồ.
Đầu tiên là một món đồ có hình que dài, được bọc bằng da cá sấu trông rất đẹp..