Chương 459
Càng quý trọng chỉ càng thống khổ mà thôi!
Không muốn nghe thím Trương càm ràm nữa, cô bèn nhanh chóng uống xong cháo, đứng dậy nói: “Thím Trương à, cháu đi làm đây.”
“Để chú Trương đưa cô đi.”.
ngôn tình tổng tài
Thím Trương vừa định gọi chú Trương, thì đã bị Mạch Tiểu Miên ngăn lại: “Cháu không muốn ngồi xe, muốn đi bộ một chút, không cần làm phiền chú Trương đâu ạ.
Thím nói chú ấy không cần đón cháu tan làm luôn đâu ạ, cháu còn muốn đi tới chỗ này nữa.”
Mạch Tiểu Miên nhớ tới đã hai tuần rồi cô chưa ghé qua mái ấm tình thương.
Thời điểm mỗi lần buồn phiền, chỉ khi đến cô nhi viện, nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của lũ trẻ, cô mới có thể nguôi ngoai được.
“Cô đi đâu vậy, cứ để chú Trương đưa cô tới đó.”
“Không cần ạ, cháu chỉ muốn đi một mình.
Có thể tối nay cháu không về ăn cơm, thím đừng chờ cơm cháu làm gì.”
Buổi sáng, trên con đường Vườn Thượng Uyển vắng lặng, tiếng chim hót hòa lẫn với hương hoa, có một vài cụ già đang tản bộ, những học sinh vội vã đến trường, những người phụ nữ đang chen chúc nhau mua thức ăn…
Tất cả những người này, khi nhìn thấy cô ấy, đều nhiệt tình chào hỏi.
Dường như bọn họ đều biết cô, biết cô là vợ của Kiều Minh Húc.
“Hoàng Gia Hưng, cậu đừng quấn lấy tôi nữa, tôi không thích cậu đâu!”
Mạch Đồng Đồng thẳng thắn nói với anh chàng mang dáng vẻ đẹp trai kia, trông cách ăn mặc cùng khí chất của cậu ấy cũng không tệ lắm.
Cô bé nói: “Xin cậu đừng đợi tôi đi học cùng nữa, tôi thật sự không muốn nhìn thấy cậu!”
“Đồng Đồng à, sao cậu lại có thể không thích tớ được chứ? Tớ học giỏi, gia đình tốt, ngoại hình cũng không tệ.
Hơn nữa, tớ thề, tớ sẽ đối xử tốt với cậu, cả cuộc đời này chỉ thích một người là cậu thôi.”
Cậu con trai tên là Hoàng Gia Hưng kia rất khẩn trương nói.
Truyện Điền Văn
“Cậu có đối xử tốt với tôi cũng vô dụng, dù sao tôi cũng sẽ không thích cậu, tôi đã có người mình thích rồi.”
Mạch Đồng Đồng cau mày nói.
“Anh ta là ai? Là Lý Phỉ? Hay là Trương Hàn?”
“Đều không phải.
Làm sao tôi có thể thích một người chưa chín chắn như vậy cơ chứ? Kể cả cậu!”
Mạch Đồng Đồng khinh thường nói: “Các cậu so với đầu ngón tay của anh ấy còn không bằng nữa là, cho nên, xin đừng tới làm phiền tôi nữa.”
“Nói cho tớ biết, anh ta rốt cuộc là ai.”
Hoàng Gia Hưng rất không cam lòng hỏi.
“Tại sao tôi phải nói cho cậu biết? Đúng là lạ lùng mà!”
“Tớ muốn xem thử, rốt cuộc là anh ta tốt hơn, hay là tớ tốt hơn.
Nếu không, dù có thất tình tớ cũng không cam lòng được.”