Chương 517
Ba ngày nay mẹ Mạch đã tận mắt chứng kiến sự chăm sóc tỉ mỉ của anh dành cho Mạch Tiểu Miên, thậm chí ngay cả người làm mẹ như bà cũng không chăm sóc chu đáo bằng anh, khiến cho bà cảm thấy có chút dễ chịu.
Ở phòng bệnh kế bên cũng có một người phụ nữ vừa phẫu thuật tai biến, chồng của cô ấy không phải ngày nào cũng đến thăm, mỗi lần xuất hiện đều tỏ vẻ khinh bỉ, mắng mỏ người phụ nữ này đã hại anh ta, tiêu tốn của anh ta biết bao nhiêu là tiền, đã vậy còn trở thành một người đã vô dụng lại còn yếu đuối.
“May sao con rể nhà mình là người vừa giàu lại vừa có tình có nghĩa, nếu không thì Tiểu Miên cũng phải chịu khổ rồi.
”
Mẹ Mạch vui mừng nói với cha Mạch.
Cha Mạch gật đầu: “Ừm, Tiểu Miên nhà mình không gả nhầm người.
”
Kiều Minh Húc đẩy Mạch Tiểu Miên đến giữa vườn hoa của bệnh viện.
Đài phun nước trong vườn đang không ngừng phun nước, một số bệnh nhân hoặc người nhà của họ đang ngồi rải rác trên bãi cỏ.
Ánh mặt trời vào buổi trưa của mùa thu thật tuyệt, không quá lạnh cũng không quá nóng, hơi ấm chiếu vào cơ thể khiến cho người ta cảm thấy thật dễ chịu.
Dưới gốc cây đa nhỏ, Kiều Minh Húc dừng xe.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, đưa tay nắm chặt bàn tay lạnh băng của cô, chăm chú nhìn cô hỏi: “Tiểu Miên, bọn mình nghỉ ngơi ở chỗ này một xíu nha?”
Mạch Tiểu Miên cụp mắt vẫn không nói một lời nào.
“Tiểu Miên, tôi hát cho em nghe có được không? Hát bài “Mỗi giây mỗi phút đều cần có em” nha!”
Mạch Tiểu Miên vẫn chỉ chớp mắt, nhưng sâu trong ánh mắt cô lại ánh lên sự mong đợi mà nhìn anh.
“Tôi cõng em rồi hát cho em nghe nhé!”
Kiều Minh Húc xoay người lại trước mặt cô, đưa tay cõng cô lên, bắt đầu vừa từ từ bước đi vừa cất tiếng hát:
“Anh nguyện sẽ lấy tên lửa đưa em đi đến chân trời
Nơi trời cao sẽ chỉ có hai người
Sống đến nghìn năm tuổi, sống đến khi đầu bạc răng long
Có em kề bên bao điều đều trở nên vui vẻ…”
Hát tới đây, giọng của Kiều Minh Húc chợt trở nên nghẹn ngào.
Trong đầu anh lúc này hiện lên tất cả những hình ảnh sau khi kết hôn với cô, đó là những hồi ức vui vẻ, khiến anh cảm nhận được hạnh phúc là gì mỗi khi nhớ về.
“Cùng anh đứng bên nhau khiến em cảm thấy rất hạnh phúc.
”
Giọng hát nhẹ nhàng yếu ớt của Mạch Tiểu Miên vang lên sau lưng anh.
Kiều Minh Húc vui mừng, tiếp tục hát theo:
“Mặc cho trời đất quay cuồng,
Mặc cho gió thổi mưa tuôn, chỉ cần nhìn thấy em
Như thấy ánh sáng nơi ngàn dặm xa xôi…”