“Trường hợp của người phụ nữ này kỳ lạ ở chỗ cô ấy có thể đi lại trước phần mộ của con trai mình.
Nhưng khi rời khỏi thì hai chân của cô ấy sẽ không còn sức lực.
Bây giờ đã qua mười năm rồi mà tình hình vẫn vậy.
Điều đó cho thấy việc này là do tiềm thức của cô ấy gây ra.
”
Gilles trả lời: “Nếu như không có tổn thương về mặt sinh học, việc cô ấy về sau có thể đi lại không sẽ phụ thuộc vào năng lực hồi phục sau chấn thương tâm lý của cô ấy.
Anh đã nói về những tổn thương mà vợ mình phải chiu.
Những thương tổn này không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được.
Theo quan điểm của tôi thì ý chí của vợ anh đã mạnh rồi, nếu là người khác thì có khi còn sẽ hoàn toàn sụp đổ.
”
“Ừm.
Kiều Minh Húc gật đầu.
Anh thật sự rất hận Trình Đông Thành và hai ông bà nhà họ Trình.
Trình Đông Thành nhìn thì có vẻ rất yêu Mạch Tiểu Miên vậy mà lại cho cô một sự tổn thương chí mạng đến vậy vào lúc cuối cùng.
Hai ông bà nhà họ Trình còn ác độc hơn.
Không ngờ họ lại muốn đứa con trai mà Mạch Tiểu Miên cho bọn họ đi tuẫn táng.
Điều này với một người lương thiện như Mạch Tiểu Miên thì không phải một dạng đả kích sao?
Nghĩ vậy là anh đã thấy đau lòng, thật sự chỉ muốn khiến người nhà họ Trình chết không yên thân.
“Anh Kiều, cố lên!”
Gilles vỗ vai anh: “Anh yêu thương vợ đến vậy, tôi tin rằng hai người sẽ tạo nên kỳ tích khoa học, để cô ấy có thể mau chóng đi lại bình thường.
”
Kiều Minh Húc nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng, trong lòng anh thì thật sự không có sự tin tưởng: “Tôi phải làm gì mới có thể chữa lành vết thương của cô ấy? Để cô ấy đi lại được?”
“Yêu thương và quan tâm.
”
Đôi mắt xanh của Gilles nhìn thẳng vào anh.
Anh ta nói: “Tình yêu là lực lượng mạnh nhất trên thế giới này.
Nó có thể chữa lành tất cả, cũng có thể tạo ra mọi thứ.
Anh Kiều, anh cố gắng lên, vợ anh sẽ có thể đi lại được mà.
”
Đôi mắt đen của Kiều Minh Húc trở nên âm trầm.
Sau khi ra khỏi phòng nghiên cứu, anh trở về phòng bệnh nhưng lại nhìn thấy Mạch Tiểu Miên liên tục đứng lên rồi lại ngã xuống.
Vẻ mặt cô rất quả quyết, cũng rất kinh sợ.
Mẹ Mạch đứng ở một bên thì khóc không thành tiếng rồi liên tục đỡ cô lên và khuyên: “Tiểu Miên, đừng như vậy.
Không đứng lên được thì thôi, mẹ có thể nuôi con mà.
Huhu… “
Mạch Tiểu Miên cắn môi, không trả lời mà chỉ đẩy mẹ mình ra rồi tiếp tục đứng lên.
Kiều Minh Húc nhìn mà thấy trái tim mình như bị ai đó bóp chặt, cực kỳ đau đớn.
Anh nhanh chóng bước đến rồi ôm cô lên.
Anh nhìn cô bằng đôi mắt đen rồi nói một cách nghiêm túc: “Em không được cứng đầu như vậy.
Bác sĩ đã nói rồi, chuyện này không thể vội vàng.
Em sẽ dần dần đứng lên được thôi.
”
“Em muốn đứng lên! Em muốn đi lại! Em không thể trở thành một người vô dụng được.
”
Đôi tay của Mạch Tiểu Miên nắm chặt lấy tay anh.
Cô hét lên bằng giọng nói bất lực.
Những lời nói này giống như một chiếc roi quất vào trái tim của Kiều Minh Húc.
Anh đặt tay cô vào lòng bàn tay mình rồi nhìn cô bằng ánh mắt kiên định và nói: “Đừng sợ.
Có anh ở đây, em chắc chắn sẽ có thể đứng lên và đi lại được.
”