“Được, cảm ơn cô chủ!”
Kiều Minh Húc ân cần xoa bóp chân cho cô, tuy rằng anh vẫn còn lóng nga lóng ngóng và chưa nắm rõ vị trí các huyệt đạo, nhưng mỗi động tác của anh đều nhẹ nhàng chạm đến trái tim cô, khiến cô vô cùng cảm động.
Xoa bóp xong, Kiều Minh Húc ngẩng đầu lên, ghé sát mặt vào cô và nói: “Cô chủ, thưởng một nụ hôn đi.
”
Mặt Mạch Tiểu Miên hơi ửng đỏ, ngượng ngùng hôn lên má anh.
Kiều Minh Húc cảm thấy giống như bị điện giật, toàn thân tràn đầy sức lực, mọi mệt nhọc trong ngày đều bị cuốn sạch.
“Tôi cũng sẽ thưởng cho cô chủ một nụ hôn!”
“Xong rồi.
”
Mạch Tiểu Miên ở bên trong cũng không quá lâu đã gọi anh rồi.
Sau khi đi tất, anh ôm cô lên giường, bảo cô chờ một lát để anh tắm rửa rồi sau đó sẽ cùng cô quay về bệnh viện.
Tiểu Miên cũng tiện tay cầm di động lên mạng.
Kiều Minh Húc tiến vào phòng tắm, đóng cửa lại, vừa tắm vòi sen vừa khổ sở giải phóng dục vọng sắp chịu hết nổi của mình…
Cô bấm vào hòm thư của mình xem một chút, không có tin nhắn mới nên bèn thoát khỏi.
Vừa mới thoát, cô lại nhìn thấy thư của Trình Đông Thành nên không nhịn được nhập mật khẩu là sinh nhật của mình vào.
Lần trước nhập mật khẩu sinh nhật bị lỗi.
Nhưng lần này thế mà lại thần kỳ có thể mở khóa.
Bên trong có một bức thư của Trình Đông Thành còn chưa xem, là tin nhắn anh ta gửi cho cô.
Mạch Tiểu Miên biết sở dĩ anh ta đặt lại mật khẩu mà cô có thể đăng nhập được, còn viết bức thư này, chắc chắn là để cho cô xem.
Rốt cuộc có nên xem không đây?
Cô phân vân hồi lâu trong lòng, cuối cùng vẫn mở ra xem.
“Tiểu Miên, anh không biết em còn có thể mở hòm thư này ra nữa không, cũng không biết em còn có thể nhìn thấy bức thư này hay không.
Anh nghĩ lúc em nhìn thấy bức thư này thì hẳn là anh không còn trên đời này nữa rồi.
Mà những cơ quan còn hữu dụng của anh cũng sẽ được chính tay em lấy ra và đặt vào cơ thể của những người đang cần để cải thiện sức khỏe của bọn họ.
Tiểu Miên, anh biết đối với em mà nói thì tâm nguyện cuối cùng của anh này là một chuyện vô cùng tàn khốc.
Anh cũng không nỡ lòng tàn khốc như vậy với em.
Nhưng anh cũng có lòng riêng của mình.
Em biết không? Anh luôn miệng nói anh không yêu em, nhưng thực tế thì anh yêu em chết đi được.
Từ trung học đến bây giờ, trừ em ra thì chẳng còn ai có thể đi vào tim anh được nữa cả.
Anh yêu em, anh chỉ yêu em, Tiểu Miên thân mến của anh, em còn yêu anh chút nào nữa không?