Nhưng bên cạnh em đã có người kia rồi.
Em có thể đã không còn yêu anh nữa.
Điều này khiến anh đố kỵ muốn phát điên, thật muốn giết kẻ đó.
Nhưng cuối cùng anh vẫn đè nén sự tàn bạo kia lại, anh không thể phá hủy hạnh phúc của em được.
Nhưng xin cho phép anh được tùy hứng một lần cuối cùng.
Vì để em có thể nhớ rõ anh, anh phải để em tự mình giải phẫu mở cơ thể anh ra, lấy khí quan của anh xuống.
Như vậy thì cho dù anh có chết, cho dù em có yêu người kia đi chăng nữa thì trong lòng em cũng sẽ mãi nhớ đến anh.
Em đừng hận anh, anh thật sự rất đáng thương, không muốn rời đi mà không có vướng bận gì.
Tiểu Miên, sau khi anh chết rồi, em có rảnh thì chăm sóc ba mẹ anh giúp anh một chút nhé.
Anh có thể mua cho bọn họ căn nhà tốt nhất, nhưng lại không thể cho bọn họ một tuổi già an lành, thậm chí còn tự tay sát hại hai đứa con của bọn họ.
Thật sự anh rất có lỗi với họ.
Trong cảm nhận của hai người, em cũng có thể là con dâu của bọn họ rồi.
Hai người họ đều rất thích em, đối xử với em như con gái vậy.
Thế nên hy vọng lúc em rảnh rỗi hãy đến nhìn họ một cái, giúp anh an ủi bọn họ nhé.
Cảm ơn em, Tiểu Miên.
Tiểu Miên, đây là bức thư cuối cùng anh gửi cho em.
Nếu anh ở trên trời linh thiêng thì chắc chắn anh sẽ phù hộ cho em.
Đương nhiên, người nghiệp chướng nặng nề như anh sẽ không thể lên trời được đâu, chỉ có thể chịu dày vò đau khổ trong địa ngục thôi.
Tiểu Miên, em phải hạnh phúc thay anh nhé.
Anh yêu em, yêu em, yêu em, rất yêu em.
Vĩnh biệt!”
Đọc xong bức thư này, Mạch Tiểu Miên thế mà lại không rơi nước mắt.
Cô chỉ yên lặng đọc lại từ đầu một lần nữa.
Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, cô cũng nhanh chóng đóng bức thư lại, làm bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra mà xem tin tức.
“Đang xem di động à?”
Kiều Minh Húc mặc một chiếc áo choàng tắm lớn màu đen có thắt lưng ở giữa, tóc vẫn còn ướt nên anh vừa lau vừa đi tới hỏi.
“Ừ, xem xem có gì hay không.
”
“Thế em có nhìn thấy cái gì hay không?”
“Thấy được một người đẹp.
”
“Hả? Đẹp trai hơn anh sao?”
“Đẹp trai hơn anh!”
“Anh không tin.
Cho anh xem xem nào.
”
“Không ở trong di động, ở trong này này.
”
Mạch Tiểu Miên chỉ vào gương rồi nói: “Anh dừng lại nơi này nhìn sẽ biết ngay.
”
Kiều Minh Húc đứng trước mặt gương, nhìn chính mình bên trong rồi cười nói: “Tiểu Miên, em lại nghịch ngợm muốn lừa dối anh rồi.
Trong gương rõ ràng là bản thân anh mà, sao có thể đẹp trai hơn anh được?”
“Em cảm thấy anh trong gương đẹp trai hơn.
”
“Vớ vẩn, em cảm thấy ảnh trong gương đẹp trai thì người thật không đẹp trai à?”
Kiều Minh Húc liếc trắng mắt nhìn cô một cái rồi nói.