Chương 706
Dì Trương nhìn thấy, khó hiểu nhìn Mạch Tiểu Miên, trong ánh mắt đó tràn đầy nghi vấn: “Chẳng lẽ cô vẫn chưa nói cho cậu chủ biết?”
Mạch Tiểu Miên bật cười, tụt xuống khỏi lưng Kiều Minh Húc.
Lúc này dì Trương mới hiểu ra, hai vợ chồng nhà này đang thể hiện tình cảm.
Dì ấy cũng cười nói: “Mợ chủ, tôi vừa nấu canh bồ câu a giao, lát nữa cô uống rồi mới ngủ nhé.
”
“Tôi vừa ăn cơm ở chỗ mẹ tôi rồi.
”.
Mạch Tiểu Miên sờ cái bình hơi căng: “Ăn nữa liệu có nổ bụng luôn không?”
“Người ta mang thai mười tháng còn không nổ tung bụng đâu, cô uống có một chén canh, sao mà nổ được? Không, cô phải uống, hôm nay cô cho Lâm Ngọc nhiều máu như thế, phải bồi bổ đàng hoàng ít nhất mấy tháng mới được.
”
Dì Trương vừa nghĩ tới Lâm Ngọc đã hơi dâng trào căm giận, không nhịn được trách cứ Kiều Minh Húc: “Cậu chủ, tôi thực sự không hiểu, sao khi đó cậu lại nhìn trúng Lâm Ngọc đó chứ, còn ở bên cô ta mười năm liền.
Cậu biết cô ta đáng ghét cỡ nào không? Cô ta dám đánh tôi, nói tôi là người làm thấp hèn, không có tư cách nói chuyện với cô ta.
”
Kiều Minh Húc hơi nhíu mày: “Có chuyện này nữa sao? Ngọc Ngọc không phải người như thế, không phải trước kia cô ấy đối xử với dì rất tốt sao?”
“Hừ, sao cô ta lại không phải người như thế? Cô ta thấy mợ chủ không đi được còn đá vào xe lăn mợ chủ, hại mợ chủ suýt thì ngã vào ao sen.
”
Dì Trương rất tức giận nói: “Nhưng mà mợ chủ chúng ta là người tốt được ông trời giúp đỡ, cô ta đá một cước không những không thể đá mợ chủ chúng ta vào ao sen mà còn giúp mợ chủ chúng ta đứng lên được.
Còn cô ta thì sao, chịu báo ứng, tự ngã lăn xuống đất, nếu không phải mợ chủ chúng ta có lòng tốt tới cứu cô ta thì cô ta đã sảy thai từ lâu rồi, thậm chí còn mất mạng luôn ấy chứ.
Tôi nói mà, ông trời có mắt!”
Nghe dì Trương kể lại, Kiều Minh Húc sầm mặt xuống.
Anh xấu hổ nhìn sang Mạch Tiểu Miên.
“Thật là, đừng nhìn em với ánh mắt đó mà, em không sao đâu, hơn nữa trong họa có phúc, ha ha, đúng là người tốt được ông trời giúp đỡ.
”
Mạch Tiểu Miên hiểu ý anh, tỏ vẻ không sao cười ha ha.
Kiều Minh Húc vươn tay kéo cô vào lòng: “Nếu em có chuyện gì, anh là người đầu tiên không bỏ qua cho cô ta.
”
“Chẳng phải em không sao đây ư?”
Mạch Tiểu Miên dựa vào lồng ngực anh, nghe nhịp tim của anh.
May mà trái tim anh hướng về phía mình.
Nếu không, thực sự sẽ ghen tiếp!
“Cậu chủ, tôi muốn hỏi cậu một câu, nếu như mợ chủ và Lâm Ngọc kia đồng thời rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai trước?”
Dì Trương đột nhiên hỏi.
“Dì Trương, tôi biết bơi.
”
Mạch Tiểu Miên buồn cười khi dì Trương hỏi câu ấu trĩ nhàm chán này.