“Anh hy vọng là em cố ý!”
Kiều Minh Húc giơ tay ra ôm cô vào lòng, mờ ám nói.
“A, anh xấu xa quá!”
Mạch Tiểu Miên xấu hổ kêu lên, muốn vùng vẫy khỏi lòng anh nhưng bị anh ôm rất chặt…
“Anh còn muốn xấu xa hơn!”
Anh cười gian, cúi đầu tìm môi cô, bắt đầu tiến công chiếm cứ…
Phút chốc Mạch Tiểu Miên mất đi khả năng phản kháng, vứt đi dáng vẻ thích mà còn ngại đi, nhiệt tình đáp trả…
Hai người đang hôn nồng nhiệt, điện thoại Kiều Minh Húc vang lên, chấn động tình ý mê muội của hai người.
Kiều Minh Húc sầu não muốn tát mình một cái.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết lại quên tắt điện thoại.
Đúng là ** quá!
“Bắt máy đi, sợ là có việc gấp.
”
Mạch Tiểu Miên đẩy anh ra, bất lực nói.
Kiều Minh Húc nghe ra tiếng chuông, là Lâm Ngọc gọi đến.
Anh cầm điện thoại lên tắt đi, sau đó, đè cô xuống giường lần nữa…
“Là điện thoại của ai, không bắt sao? Không sợ có việc gấp à? Ưm…ưm…”
Mạch Tiểu Miên khó hiểu hỏi.
Cách Kiều Minh Húc trả lời cô chính là dùng miệng chặn miệng cô lại để cô không nói được.
Mạch Tiểu Miên thất thủ lần nữa, tiếp tục hưởng thụ dịu dàng nồng nhiệt từ anh…
Đột nhiên, điện thoại cô cũng đột ngột vang lên…
Bình thường người liên lạc Mạch Tiểu Miên không nhiều, ngoài người nhà thì là Diệp Mai hay là cơ quan.
Hơn nữa, cô cũng không có phân loại tiếng chuông cũng không biết là ai, chỉ đành vừa hôn anh vừa làm mất hứng giơ tay tìm điện thoại.
Kiều Minh Húc chỉ đành buông cô ra để cô nghe điện thoại.
Là một số lạ gọi đến.
Mạch Tiểu Miên do dự một lúc vẫn là bắt máy: “A lô, xin chào.
”
Giọng nói của cô còn mang theo hơi thở gấp ban nãy.
Lâm Ngọc ở đầu dây bên kia đương nhiên nghe ra được, tức đến bốc khói.
Thảo nào Kiều Minh Húc tắt máy cô ta, chắc là đang nóng bỏng với Mạch Tiểu Miên.
Đúng là ghen tức cực kỳ.
“Là tôi, Lâm Ngọc.
”
Cô ta trực tiếp báo họ tên ra.