Nữ Pháp Y Đại Lý Tự


Thẩm Diệp cùng Bạch Việt hai mặt nhìn nhau, Bạch Việt nói trước: “Mạc Dịch, ta tin tưởng ngài.”Giản Vũ dở khóc dở cười, rõ ràng hắn là người điều tra án này, có quyền sát sinh trong tay, hiện tại đột nhiên có thêm hai người giám sát, nếu không thể làm hài lòng, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị chỉ trích không chút lưu tình.“Việt nhi, nàng nghỉ ngơi đi.” Giản Vũ nói: “Thẩm Diệp, ta cùng ngươi đi đưa cô nương kia trở về.

Trời tối như vậy, tuyết lại rơi dày, ngươi cũng yên tâm để một cô nương ở lại trong núi."Thẩm Diệp cười cười, "Ngươi là coi thường người rồi, cô nương kia lớn lên ở trong núi,, so với chúng ta còn quen thuộc hơn, ngươi có ngã chứ nàng sẽ không ngã."Thẩm Diệp nói như vậy, mọi người cũng an tâm.Bạch Việt cuối cùng cũng có thể an ổn nghỉ ngơi, nhìn hai người rời đi, uống ngụm nước cuối cùng, chui vào trong chăn ngủ.Bạch Việt lần này ngủ rất sâu, nhưng là quá sâu, từ nửa đêm đến sáng hôm sau, bên ngoài ồn ào cũng không thể đánh thức nàng.“Có phải có chuyện gì không thích hợp không?” Bội Kỳ lo lắng sốt ruột nhìn Bạch Việt đang ngủ, “Bạch tiểu thư mặc dù ngủ muộn, nhưng vì sao bên ngoài náo động lớn như vậy còn không tỉnh lại?”Giản Vũ gật đầu, “Có chút không thích hợp, chờ sau khi trở về, mời thái y đến xem một chút."Bạch Việt mơ mơ màng màng, có thể nghe được có người nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ, chỉ cảm thấy mình giống như trôi nổi trên một mảnh nước, mỗi một lần trong đầu muốn thoát ra, luôn có người ở dưới túm chặt nàng lại.Nàng liều mạng vung tay lên, cuối cùng như chộp được cái gì.Đó là một bàn tay, bàn tay kia ở trong làn nước lạnh đặc biệt ấm áp và mạnh mẽ, tay kia đột nhiên dùng sức, kéo nàng đi lên.Phía trên một mảnh sáng sủa.Bạch Việt rốt cục mở mắt ra, liền thấy Giản Vũ nắm lấy cổ tay của nàng, lo lắng nhìn nàng.“Vậy mà tỉnh rồi.” Giọng nói trêu chọc của Thẩm Diệp từ bên cạnh truyền đến, “Nếu ngươi lại không tỉnh, Mạc Dịch sẽ tìm ta tính sổ, đổ lỗi cho ta hôm qua dẫn ngươi đi ra ngoài chết cóng.”Bạch Việt xoa xoa trán, nhìn mọi người đều trong phòng, có chút kỳ quái "Ta ngủ đã lâu rồi sao, hiện tại là giờ nào?"“Cũng không phải quá lâu.” Giản Vũ báo thời gian, xác thật chưa muộn lắm bất quá cũng vừa ăn xong bữa sáng.Bạch Việt nghi hoặc nhìn mọi người, ý tứ rất rõ ràng.Sớm như vậy, các người đều ở trong phòng ta làm gì? Những người dậy sớm không quen nhìn người ngủ muộn?“Tối hôm qua, nàng không có nghe thấy âm thanh gì sao?” Giản Vũ thăm dò hỏi.Bạch Việt mờ mịt lắc đầu: “Có âm thanh gì sao, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?"“Một sự kiện đặc biệt ầm ĩ.” Thẩm Diệp bĩu môi: “Làm ầm ĩ nửa buổi tối.”Bạch Việt lúc này mới phát hiện thần sắc của tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi, mấy người Giản Vũ biết võ công thì còn đỡ, Bội kỳ thì tương đối rõ ràng, vành mắt đều đen.“Có chuyện gì?” Bạch Việt ngạc nhiên nói: “Tối hôm qua có một đàn chuột náo loạn, các người bắt chuột cả đêm sao?”Thẩm Diệp cùng Giản Vũ ra khỏi phòng, để Bội Kỳ hầu hạ nàng rời giường rửa mặt chải đầu.Bạch Việt một bên vừa ngáp vừa rửa mặt, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bội Kỳ, "Đáng thương đứa nhỏ tiều tụy như vậy, ta không nghĩ đến mức như vậy, cho dù vụ án kia có biến cố gì, Giản đại nhân cũng không đến mức bắt ngươi đi làm việc đi?”“Không có, là tối hôm qua quá náo nhiệt, nô tỳ cũng đi xem, kết thúc rồi mới đi ngủ.” Bội Kỳ cũng ngáp một cái.

"Đầu tiên, vào lúc nửa đêm, thiếu gia mang cô nương Tiết Lương Ngọc mất tích kia về, ở phòng cho khách bên cạnh cách đây không xa.


Sau đó phụ mẫu và ca ca nàng ta đều tới, đầu tiên cho rằng nàng ta bị người lừa gạt, sau đó nói vài câu, không biết như thế nào lại biết nàng ta vì không muốn trao đổi hôn sự cho ca ca mình mới bỏ nhà trốn đi.”Vẻ mặt của Bội Kỳ thảm đến nỗi không nỡ nhìn.“Sau đó thì sao?” Bạch Việt có thể tưởng tượng tình tiết gì đã xảy ra tiếp theo."Sau đó cả nhà này bắt đầu cãi nhau." Bội Kỳ nói: "Bốn người cãi nhau mà hiệu quả như bốn mươi người vậy.

Bởi vì là việc nhà, thiếu gia cũng quản được quá nhiều, lúc đầu để bọn họ tự cãi nhau, nhưng sau đó lại nháo quá dữ dội, vì vậy mới quát lớn vài câu, bảo bọn họ đi nghỉ ngơi, buổi sáng rồi lại nói.”Cái gọi tú tài gặp quan binh*, chính là có lý cũng nói không rõ.*Tú tài gặp quan binh: chỉ những người không cùng trình độ kiến thức, không thể nói lý lẽ được.Giản Vũ dù sao vẫn còn trẻ tuổi, sợ nhất phỏng chừng là gặp phải loại người như vậy, toàn là lão phụ đại thúc không biết lý lẽ, muốn đánh cũng không đánh được, muốn nói cũng không thể nói rõ.Bạch Việt lộ ra vẻ đồng tình , nhưng ngẫm lại có gì đó không đúng: “Còn có chuyện gì nữa không?”“Có.” Âm thanh Bội Kỳ đột nhiên thấp xuống: “Sau đó mọi người đều tản đi, từng người đều đi nghỉ ngơi, nhưng nghỉ chưa được bao lâu, Tiết Lương Bạc, chính là ca ca của Tiết Lương Ngọc, hắn tự sát.”Bạch Việt nhất thời quên mất trên mặt còn có giọt nước, "Ngươi nói ca ca của nàng ta tự sát?""Đúng vậy.""Sao lại tự sát?"Bội Kỳ làm bộ dáng cắt cổ.

"Hắn đột nhiên lao ra khỏi phòng, điên điên khùng khùng không biết nói gì đó, bộ dáng đặc biệt kích động, trong lúc lẩm bẩm, lại từ trong ngực lấy ra một cây đao, cắt cổ, máu chảy khắp nơi, cứ như vậy chết ngay tại chỗ."Sự tình tối hôm qua phát sinh như vậy, Bạch Việt hối hận bản thân lại cư nhiên chỉ ngủ như vậy.“Còn nữa.” Bội Kỳ lại nói, “Sau đó mọi người đều tỉnh lại, Tiết mẫu cũng vội vã chạy ra khỏi phòng, nhìn bộ dáng cũng không được bình thường.

Nhưng lúc ấy có rất nhiều người tỉnh táo, cũng nghe được rõ ràng, Tiết mẫu tự nói xin lỗi với Tiết Lương Ngọc, nói vẫn luôn đối xử với nàng ta không tốt, sau đó thừa dịp không ai để ý, liền nhảy xuống vách núi.”Bạch Việt vội vàng nói: "Vậy có cứu về được không?"Bội Kỳ lắc đầu, "Không, trời tối tắt đen ai cũng không nghĩ tới.

Hơn nữa bà ta cũng không được may mắn, vách núi kia không cao, nhưng khi nhảy xuống đầu đụng vào đá...”Bạch Việt không ngờ rằng chỉ một giấc ngủ tối qua của mình, thế nhưng đã mất đi hai mạng người, trong lúc nhất thời cảm giác như mình đã ngủ qua một thế kỷ.Bội Kỳ lại nói: "Lần này mọi người đều kinh ngạc, nơi này không có ngỗ tác, vốn dĩ thiếu gia muốn kêu ngài đến xem.


Nhưng ngài ngủ rất say, kêu hai tiếng cũng không tỉnh, cho rằng ngài mệt mỏi nên không kêu nữa.

"Thật không dễ dàng, ít nhất hắn không coi mình như người hầu sai sử, Bạch Việt tùy ý lau mặt đứng dậy, "Thi thể đâu, ta đi xem.”Bội Kỳ vội vàng đi theo, "Tiểu thư, tiểu thư trước ăn chút gì đã, xem thi thể cũng không cần tích cực như vậy."Lúc trước Bạch Việt ngủ kêu cũng không tỉnh lại, tỉnh lại thì tâm tình không tệ lắm, một tay cầm một chiếc bánh bao chay, vừa nhai vừa đi đến chỗ Giản Vũ.“Nàng thật sự không cần nghỉ ngơi?” Giản Vũ rất lo lắng những người khác sẽ nói hắn đối xử với vị hôn thê của mình như trâu như ngựa."Không cần, ta khá ổn.

" Bạch Việt tiếp tục gặm bánh bao, "Đem cuộc đời có hạn của chúng ta, đem tập trung vào công việc không có hạn thôi.

""Đừng nói bừa.


" Giản Vũ vỗ Bạch Việt, "Không may mắn.

"Bạch Việt mỉm cười, làm nghề này không nhận quỷ thần cũng không kiêng kỵ gì, cái gì cát cái gì lợi cái gì không may mắn, đáng sợ không phải là quỷ thần, mà là lòng người khó lường.Trời lạnh, thi thể cũng không cần xử lý đặc biệt gì, mẫu tử hai người kia đặt cạnh nhau trong một căn phòng trống, trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương, hẳn là các tăng nhân của Đào Hoa tự đã niệm kinh siêu độ cho bọn họ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận