Tà y Trầm Nam Chi là ai?
Hắn chính là y sư có y thuật cao siêu nhất Tây Lam quốc, từng đánh bại cả ngự y trong cung, quanh năm du lịch bên ngoài, là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nghe đồn hắn có thể chữa cho người chết sống lại, bệnh nghiêm trọng tới đâu khi vào tay hắn cũng sẽ khỏi. (cái này hình như hơi lố rồi!)
Nhưng vừa rồi hắn đã nói gì?
Chính hắn là lang băm, còn Trần Mặc mới thật sự là thế ngoại cao nhân! Là cường giả chân chính!
Cái này... hình như hơi bị dọa người thì phải!
Huống hồ Trần Mặc chỉ là một cô nương vừa qua tuổi muồi bốn mà thôi.
Hạ Hầu Giác hạ mi suy nghĩ, ánh mắt nhìn Trần Mặc càng lúc càng phức tạp, hắn từ đầu cảm thấy y thuật của nàng đúng là cao siêu nhưng không ngờ một cô gái nhìn đơn giản như thế lại được Trầm Nam Chi chịu thua.
Trầm Nam Chi càng nói càng hưng phấn, đột nhiên xoay người đứng trước mặt Trần Mặc, kích động nói, "Tiểu mĩ nhân, hay là ngươi đi theo ta đi, nhìn một cái là biết mấy người này không biết giá trị của ngươi rồi! Còn dám nghi ngờ trình độ của ngươi nữa chứ! Ngươi yên tâm, đi theo ta thì nhất định mọi người sẽ biết tới sự tồn tại của tiểu mĩ nhân! Không phải chỉ là hòn đá bị mấy người này hắc hủi mà là một viên minh châu sáng lóa!"
Tuy trên mặt Trần Mặc vẫn không có cảm xúc gì nhưng Liễu Thừa Phóng có thể cảm nhận được tâm tình của nàng đang rất tốt, ánh mắt của hắn nhìn về phía Trầm Nam Chi càng lúc càng không tốt.
Trần Mặc tất nhiên là rất vui rồi, lần đầu tiền kể từ khi nàng tới đây có một người công nhận nàng, tuy trong mắt của nàng Trầm Nam Chi là một người lỗ mãn nhưng mà... rất thành thật nha ~
Cuối cùng thì nàng cũng gặp được người biết nhìn hàng rồi!
Nhưng mà đi với hắn hình như không được ổn lắm nhỉ.
"Ta không thể đi theo ngươi." ngữ điệu của Trần Mặc vẫn bình bình như vậy, nhưng lại khiến Liễu Thừa Phong và Hạ Hầu Giác thở phào nhẹ nhõm, tất nhiên Hạ Hầu Giác cũng hi vọng Trần Mặc có thể ở lại tiếp tục điều trị cho Liễu Thừa Phong, còn Liễu Thừa Phong chỉ đơn thuần là không muốn nàng đi thôi.
Sắc mặt của Trầm Nam Chi nhất thời suy sụp, "Sao lại thế chứ? Không lẽ sức quyến rũ của bổn thiếu gia không đủ?" nói xong lập tức kéo Quảng Bạch tới, nghiêm túc hỏi, "Quảng Bạch, nói đi, ngươi thấy thiếu gia nhà ngươi thế nào?"
Quảng Bạch đã sớm quen với tiết mục này rồi nên trên mặt cũng không có biểu hiện gì, thành khẩn nói, "Tất nhiên thiếu gia rất ngọc thụ lâm phong, phong độ ngời ngời, tài trí hơn người không ai sánh kịp."
Trầm Nam Chi nghe Quảng Bạch nói thế thì tao bao mở quạt ra, hơi đỏ mặt nói, "Quảng Bạch, không nên thành thật như thế chứ! Người ta sẽ thẹn thùng."
Mọi người đều im lặng...
Khóe miệng của Trần Mặc run rẩy một chút, sau đó tiếp tục nói, "Nhưng mà ngươi có thể đi theo ta."
Một câu khiến mọi người đều há hốc mồm.
Đôi mắt hoa đào của Trầm Nam Chi sáng lên, ngũ quan vốn đã mê người càng phát ra sức quyến rũ, "Đương nhiên là người ta nguyện ý đi với tiểu mĩ nhân rồi!"
Quảng Bạch: Thiếu gia, còn ai vô sĩ hơn ngài nữa không?
Tay của Liễu Thừa Phong nắm chặt, lúc này ngay cả nụ cười ấm áp thường ngày hắn cũng không thể duy trì nổi, nhịn không được mà hỏi ra tiếng,"Tiểu Mặc muốn hắn đi cùng thật sao?"
Đối mặt với ánh mắt kinh dị của mọi người, Trần Mặc vẫn thản nhiên như cũ, không hề cảm thấy lời nói của mình có vấn đề chỗ nào, thật ra lúc trước Trần Mặc cũng nghĩ tới chuyện thành lập một viện nghiên cứu giống như ở hiện đại, nhưng lúc đó không có tiền, mà nàng cũng không quen biết ai, bây giờ trong tay đã có một ngàn lượng bạc, còn về vấn đề nhân viên thì hôm nay đã tìm thấy một người thích hợp rồi đó.
Cái gật đầu khẳng định của Trần Mặc khiến ánh mắt của Liễu Thừa Phong tối sầm lại, con ngươi đen vốn sáng như ánh sao chợp ảm đạm, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhưng có phần gượng gạo.
"Trầm Nam Chi, nửa tháng sau ta về Triệu gia thôn, ta sẽ mở một phòng nghiên cứu ở đó, nếu có thể thì ta sẽ mướn ngươi làm cấp dưới."
Mướn?
Phòng nghiên cứu? Rốt cục thì đang xảy ra chuyện gì thế này?
Đối với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thật ra thì Xuân Hương cũng hiểu đôi chút, trước kia Trần Mặc có từng đề cập chuyện này với nàng, nhưng trong mắt nàng nó cũng chỉ là một y quán thôi nên nàng lớn mật xen mồm giải thích với mọi người.
Mọi người giật mình.
Trầm Nam Chi vui vẻ chấp nhận lời mời của Trần Mặc, sau đó kéo Quảng Bạch cáo từ, nhưng đi tới của chưa được hai bước hắn lại quay đầu lại, "Sao tiểu mĩ nhân vẫn còn không vui thế? Nào, cười với ta một cái nào!" vừa nói vừa nâng tay muốn chạm vào mặt nàng, nhưng tay chỉ vừa giơ lên đã có một luồn ám khí bay về phía hắn, ngăn cản hành động tiếp theo của bạn tà y.
Trầm Nam Chi thu tay lại, xoay người cười cười nhìn Liễu Thừa Phong, sau đó cười với Trần Mặc, "Chậc, đúng là băng mĩ nhân! Quên đi, nếu nàng không cười với gia thì đổi lại gia cười với nàng vậy." nói xong trên môi liền nở một nụ cười chói mắt đủ khiến vô số nữ nhân thét chói tai.
Đáng tiếc bạn tà y đã gặp phải bạn quái y Trần Mặc của chúng ta nên cho dù hắn có đá lông nheo tới rụng hết lông mi cũng không ai thèm để ý tới hắn.
Trầm Nam Chi làm trò nửa ngày cũng không làm cho mĩ nhân cười được nên có chút ủ rủ than thở, "Không biết khi nào mới được nhìn thấy nụ cười của mĩ nhân đây, nhất định là rất khuynh thành động lòng người!" sau khi nói xong lại cười một tiếng mới chịu dẫn Quảng Bạch rời đi.
Trần Mặc thấy cũng không còn chuyện của mình nữa nên cũng dẫn Xuân Hương cáo từ.
"Tiểu thư, người thật muốn mở y quán cùng Trầm công tử sao?" Xuân Hương có chút lo lắng hỏi Trần Mặc.
"Ừ đúng rồi." Trần Mặc không hiểu vì sao Xuân Hương lại hỏi như thế.
Xuân Hương cắn môi, suy nghĩ có nên nói suy nghĩ của mình ra hay không, nhưng cuối cùng nàng lại nói, "Vậy tiểu thư nhất định phải chú ý khoảng cách nha! Nô tỳ cảm thấy Trầm công tử hình như... hình như có chút lông bông." (ấn tượng của bạn tà y quá là xấu rồi)
Tuy Trầm công tử có từng cứu mạng tiểu thư nhưng tiểu thư cũng không thể lấy thân báo đáp đúng không? Nói gì thì nói chuyện gì cũng phải theo thứ tự chứ, rõ ràng là Liễu công tử tốt hơn. Vừa rồi người có mắt đều nhìn thấy Liễu công tử rất lo lắng, sao tiểu thư lại không nhận ra chứ? Không được, nàng nhất định phải ngăn cản Trầm công tử đến với tiểu thư mới được.
Thì ra cô nhóc này nghĩ như thế! Đáng tiếc là Trần Mặc không hề biết nàng đang nghĩ gì, chỉ là nghĩ Xuân Hương đang lo lắng cho mình nên biểu cảm trên mặt càng nhu hòa, "Yên tâm đi."
Dứt lời liền tiến về phía trước, hoàn toàn không cảm nhân được dụng ý của bạn nha hoàn nhà mình.
Tiểu thư à, sao người lại chậm tiêu thế chứ?
Xuân Hương có chút nổi giận đuổi theo Trần Mặc.
Còn Liễu Thừa Phong ngồi trong đại sảnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần khuất xa của Trần Mặc, Hạ Hầu Giác nghi hoặc nhìn hắn, "Thừa Phong, ngươi đang nhìn gì thế?"
Liễu Thừa Phong thu hồi ánh mắt lại, mỉm cười, "Không có gì, chỉ là nghĩ tới chuyện khi nào chúng ta trở về."