Nữ Pháp Y Huấn Phu

Từ khi Quý Hải vừa xuất hiện, Trương chưởng quầy lập tức đứng sang một bên, bộ mặt như đang xem kịch vui, người ngoài chỉ cần nhìn một cái là biết giữa hai người này có gì mờ ám.

Ánh mắt của Trần Mặc lạnh lùng nhìn Quý Hải, bị mĩ nhân nhìn chằm chằm như vậy cho dù ánh mắt có không tốt tới đâu thì Quý Hải cũng có cảm giác như lưng có dòng điện chạy qua, ánh mắt nhìn về phía Trần Mặc càng thêm nóng cháy.

Trần Mặc chán ghét nhíu mày.

"Đến đây đến đây, tiểu mĩ nhân mau bắt mạch cho ta nào!" Quý Hải lập tức bước lên vài bước, hận không thể nắm cái tay trắng trắng mảnh khảnh của Trần Mặc đưa tới trước mặt, bộ dạng đáng khinh kia khiến mọi người không ngừng cười to.

Những người thân thiết với Trần Mặc thì không ai cười nổi, chỉ hận là không thể nhào tới móc mắt tên lưu manh này ra.

"Trần đại phu quả là tài giỏi! Ta thấy ngươi còn chưa chữa mà vẻ mặt của Quý Hải đã tỏa sáng thế rồi." Trương chưởng quầy kia còn sợ thiên hạ không loạn bồi thêm một câu, đã vậy còn cười rất khoa trương.

"Xuân Hương, cuộn chỉ hôm qua ngươi mua đâu rồi?" Trần Mặc chưa từng liếc mắt về phía Trương chưởng quầy cái nào, chỉ cúi đầu hừ lạnh một tiếng, mặt phủ một tầng sương lạnh, Xuân Hương biết tiểu thư đã nổi giận rồi!

Lập tức lấy cuộn chỉ hôm qua nàng vừa mua giao vào tay Trần Mặc, Trần Mặc tùy ý ghé vào tai của Hoắc Tử Kha nói bốn chữ.

Nhất thời, hai mắt của Hoắc Tử Kha trợn lên, không biết nói gì nhìn Trần Mặc, thấy khuôn mặt nàng không chút thay đổi, không thể nhìn ra lời vừa rồi là thật hay giả, hắn tò mò tới sắp giơ chân!

Sư phụ thân yêu của ta! Vừa rồi ta có nghe nhầm hay không vậy? Vì sao mặt người lại không chút thay đổi vào ngay lúc này chứ? Ngài bao nhiêu tuổi rồi? Sao có thể thâm tàng bất lộ như thế?

Nhưng cho dù trong lòng có muốn hò hét thế nào thì Hoắc Tử Kha vẫn cầm cánh tay của Quý Hải, không đợi tên kia phản kháng, hắn lập tức buộc đầu chỉ vào cổ tay hắn ta.

Tất nhiên là Quý Hải không chịu, vừa tính cởi xuống lại nghe Hoắc Tử Kha nghiêm mặt nói, "Không được! Sư phụ muốn dùng huyền ti bắt mạch cho ngươi."

Đám đông vốn rất huyên náo bởi vì một câu nói của Hoắc Tử Kha mà yên lặng, cả một con phố yên tĩnh không chút tiếng động, mọi người đều khiếp sợ nhìn Hoắc Tử Kha, không thể tin lời hắn vừa nói là sự thật.

Trong lòng bạn Hoắc bây giờ mới thấy hãnh diện! Đúng, đúng vậy, mới đầu hắn cũng dùng vẻ mặt này để nhìn sư phụ, không phải do hắn không có mắt nhìn người, mà đây là phản ứng bình thường của con người đó, biết chưa?

Ngay cả Quý Hải lúc này cũng không dám nhúc nhích! Ông trời ơi! Huyền ti bắt mạch đó!

Cái loại việc chỉ có thể xuất hiện trong kịch này thật sự có thật sao?

Loại cảm giác này giống như mọi người đều luôn coi người ngoài hành tinh chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nhưng một ngày kia lại có người chứng minh được có người ngoài hành tinh trên đời ấy.

Đúng là không thể tưởng được mà!

Mọi người đều vì chuyện này mà yên lặng, nhìn Trần Mặc bình tỉnh cầm một đầu của sợi chỉ, ngón tay trắng nõn không ngừng đung đưa, nhìn qua thật giống như động tác xâu kim của một nữ tử bình thường, lại làm cho người ta ngừng hô hấp.

Bộ dạng bắt mạch của Trần Mặc rất nghiêm túc, khuôn mặt vẫn không có chút cảm xúc nhưng đập vào mắt mọi người thì lại biến thành phong phạm của một cao nhân.

Mọi người thả chậm nhịp điệu hô hấp giống như sợ chỉ cần dùng lực một chút thôi thì sẽ quấy rầy Trần Mặc.

Một nén nhang qua đi Trần Mặc mới thu tay lại, bấy giờ cả người Quý Hải đã đầy mồ hôi, ngay cả động đây một chút cũng không dám, trong lòng đổ thừa cho bộ dạng của Trần Mặc quá nghiêm túc khiến hắn ta bị hù.

"Huyền mạch tuy mỏng manh nhưng lại đập rất nhanh, thước hạ một phần ba có sáp vân (ta không biết dịch câu này làm sao hết)" sau khi bắt mạch xong nàng nói ra mạch tượng của Quý Hải, mọi người trên đường đều bốn mắt nhìn nhau, không ai hiểu gì.

Dù sao cũng là thuật ngữ của một đại phu khi nói về mạch tượng, nhưng sau khi Trương chưởng quầy nghe xong thì nhảy dựng: Cái đó... khi Quý Hải tới xem bệnh ở chỗ ông, ông cũng chuẩn ra loại mạch này!

Không lẽ nha đầu này biết huyền ti bắt mạch thật?

Không! Chuyện này là chuyện không thể xảy ra! Sao một nha đầu nhỏ tuổi thế này lại biết huyền ti bắt mạch chứ! Đúng là không thể tin!

Nhưng nếu nha đầu kia giả bộ thì sao có thê nói trúng phóc như thế?

Trong nháy mắt Trương chưởng quầy bắt đầu lâm vào hỗn loạn, ngay cả ánh mắt cầu cứu của Quý Hải cũng làm như không thấy.

Quý Hải giận dữ, lão già chết tiệt, hỏi hắn nàng ta nói đúng hay không, tự nhiên không quan tâm hắn, nếu đã vậy thì... mặc kệ!

"Nói bậy nói bạ gì đó! Ngươi nói thử xem Quý Hải ta bị bệnh gì, nếu không nói được lão tử..."

"Bệnh nan y, không trị!" Trần Mặc rất lưu loát cắt ngang lời muốn nói của Quý Hải, hắn ta đưa ánh mắt không thể tin nhìn về phía Trần Mặc, phát hiện nàng rất nghiêm túc, trên mặt hoàn toàn không có chút gì chứng minh nàng đang nói đùa.

"Ngươi... ngươi... ngươi nói bậy bạ gì vậy! Bệnh nan y gì chứ! Bệnh của ta chỉ là bệnh nhỏ thôi, nói bậy không sợ bị cắt lưỡi sao?"

Lúc đầu Quý Hải cũng có chút luống cuống, nhưng khi nghĩ kĩ lại, hắn lại tin rằng nha đầu này đang gạt hắn! Không nhìn xem Quý Hải hắn là ai! Lăn lộn trong giang hồ bao nhiêu năm nay, chỉ dùng một hai câu mà muốn lừa hắn à? Đừng có đùa.

Trần Mặc thương hai liếc hắn ta một cái, ánh mắt kia giống như ánh mắt nhìn người chết, nhìn tới nỗi Quý Hải cũng thấy nổi da gà, "Mấy tháng trước chắc chắn ngươi béo hơn bây giờ rất nhiều, thường khát nước, số làn đi tiểu tiện tăng nhiều, đột nhiên gầy hẳn, tìm y hỏi dược đều không thu được kết quả gì."

Trần Mặc nói một mạch, Quý Hải đứng nghe trợn mắt há mồm, một lát sau hắn ta mới phản bác, "Nói... nói bậy, Trương chưởng quầy đã trị hết cho ta rồi."

Lời vừa ra khỏi miệng hắn ta đã hối hận, cho dù có muốn chặn miệng mình lại thì chuyện cũng đã rồi, mọi người trên đường đều ồ lên, thì ra là Trương chưởng quầy nhờ, thì ra là muốn gây chuyện!

Mặt của Trương chưởng quầy bây giờ biến đổi như con tắc kè, hận không thể bay tới đấm cho tên thành sự không đủ mà bại sự có thừa Quý Hải kia vài phát.

Quý Hải hoàn toàn không phát giác ra khốn cảnh của Trương chưởng quầy, muốn phản bác lời của Trần Mặc, dù sao chỉ cần hắn ta không tin lời của nàng là được.

Trần Mặc chắp tay ra sau lưng đi tới vài bước, nhưng Quý Hải lại làm như thể trông thấy quỷ, không ngừng lui về phía sau, đừng nói là tham lam sắc đẹp của Trần Mặc, bậy giờ hắn sợ nhất là Trần Mặc lại nói chuyện gì đó khiến hắn hoảng sợ.

Đáng tiếc Trần Mặc không làm hắn toại nguyện được.

"Bệnh của ngươi gọi là bệnh tiểu đường, người bị bệnh này sẽ thường xuyên khát nước. Ngươi chỉ mới ở giai đoạn đầu của bệnh, còn cái mà gọi là chửa khỏi của vị Trương chưởng quầy kia cũng chỉ là lừa gạt thôi, hắn ta chỉ cho người vài thang thuốc kích thích ăn uống thôi."

Lần này Trương chưởng quầy hoàn toàn không có gì để nói, mỗi một câu của Trần Mặc đều nói trúng đích.

Nàng... không lẽ y thuật của nàng ta đã co siêu như thế sao? Vậy không lẽ từ nãy tới giờ ông đang vung đao trước mặt quan công sao?

Nhất thời, mặt của Trương chưởng quầy xám như tro.

Nhưng người có sắc mặt càng kém hơn vị Trương chưởng quầy kia chính là Quý Hải, bởi vì mỗi lời nàng nói đều giống y như bệnh của hắn trước kia, khi ấy Trương chưởng quầy cũng chỉ nói cho hắn là hắn chỉ bị bệnh kén ăn thôi, vái câu nói hàm hồ của ông ta hoàn toàn không thể so với Trần Mặc.

"Ngươi cho là Trương chưởng quầy đã chửa khỏi cho ngươi, chẳng qua là chữa phần ngọn thôi. Muốn chữa bệnh này thì chỉ có thể thông qua điều trị về mặt ẩm thực, không được ăn quá ngọt, thức ăn phải thanh đạm giàu rau xanh. Nhưng chắc chắn là vị Trương chưởng quầy kia cũng chưa nói cái này đúng không?"

Trần Mặc hoàn toàn vạch trần y thuật yếu kém của Trương chưởng quầy, nhưng thái độ nói chuyện vẫn thật thà tự nhiên như cũ, không hề giống như y nhân trong truyền thuyết, thích cằn nhằn này nọ, làm cho mọi người rất tin phục.

Trần Mặc không hề để ý tới bộ mặt sùng bái của mọi người, vẫn tiếp tục nói, "Nhưng bệnh của ngươi chỉ mới là giai đoạn đầu, nếu sau này không chú ý thì bệnh sẽ càng lúc càng nặng, thì từng bộ phận sẽ bắt đầu thối rữa, hoại tử, cuối cùng nhiễm trùng mà chết."

Mỗi một câu nói của Trần Mặc lại khiến trên trán của Quý Hại nhiều thêm một giọt mồ hôi lạnh, cuối cùng hắn ta sợ tới mức quỳ trên đất, liên tục dập đầu cầu cứu, "Xin thần y cứu ta! Xin thần y cứu ta!"

Con người đối với tin tức tử vong bất chợt xảy đến luôn có thái độ sợ hãi, Quý Hải cũng là một nhân vật lưu manh trên phố nhưng không ngờ lại có ngày quỳ xuống dưới chân một nữ tử như Trần Mặc xin cứu mạng.

"Trần Mặc ta mở cửa là để buôn bán, tất nhiên sẽ không chặn khách ở ngoài đường. Bệnh này tuy là nan y nhưng Trần Mặc ta vẫn có thể cứu được. Mai cầm bạc tới xem bệnh đi!"

Lời của nàng rất rõ ràng, cứu người thì được, nhưng bạc thì không thể thiếu.

Vừa rồi Quý Hải vô lễ với nàng như thế, nếu bây giờ Trần Mặc còn tốt bụng xem bệnh cho hắn thì người khác sẽ xem nàng là quả hồng mềm để bóp.

Nhưng Trần Mặc nàng không bao giờ làm một quả hồng mềm.

Quý Hải nghe Trần Mặc nói chịu chữa cho hắn, lập tức vái vài cái sau đó nhanh chóng phi nhanh về nhà, sợ là chạy chậm một chút Trần Mặc sẽ đổi ý.

Náo nhiệt cũng nhanh chóng tan ra, mọi người thấy không còn chuyện gì nữa thì cũng tự tản ra hết, không chừng ngày mai, y thuật và kĩ thuật pháp y của Trần Mặc lại trở thành đề tài bàn luận của mọi người.

Chỉ có vị Trương chưởng quầy đáng thương kia xanh mặt nhìn Trần Mặc nửa ngày, mới chịu xoay người không cam lòng rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui