”Lần này tới đây là vì chuyện gì?” giọng nói của Trần Mặc trong mềm mại lại có chút khàn khàn, không biết vì sao lòng nàng bây giờ thật loạn, loạn tới mức nàng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cái mặt không đổi sắc thường ngày.
Liễu Thừa Phong nghe thấy lời nhắc nhở của Trần Mặc, lại nhớ tới mục đích của mình, vội vàng đừng dậy đưa quyển sách thuốc tới trước mặt Trần Mặc, “Đây là một bản sách thuốc độc quyền ta ngẫu nhiên có được, trong đó có ghi một vài vị thuốc và đơn thuốc đặc trưng của địa phương, ta nghĩ nó sẽ giúp được gì đó cho Tiểu Mặc.”
Ở Tây Lam quốc, sách thuốc chính là thứ cực kì quý giá, chứ đừng nói là bản độc quyền, bán ra chắc chắn sẽ đáng giá ngàn vàng! Một gia tộc nhỏ có thể sở hữu một bản sách thuốc độc quyền chẳng khác nào có được một bảo vật gia truyền, sao có thể dễ dàng mang ra tặng tới tặng lui.
Nhưng bây giờ Liễu Thừa Phong mang quyển sách ngàn vàng ấy đi tặng lại không có chút gì gọi là tiếc nuối, hơn nữa còn có chút vui mừng khi tìm thấy chủ nhân thật sự cho cuốn sách.
Trần Mặc nhận lấy quyển sách, lật vài tờ xem thử, mắt nàng càng lúc càng sáng, quả nhiên là hàng độc quyền, trong này có rất nhiều thảo dược mà sách thuốc thượng đẳng chưa chắc nhắc tới, phương thuốc cũng có nhiều cái chưa từng gặp bao giờ!
Quyển sách này quả là vật báu vô giá!
“Cái này rất quý.” Trần Mặc cũng biết giá trị cả sách thuốc ở Tây Lam, vô duyên vô cớ nhận đồ quý thế này nàng cũng cảm thấy bất an.
Liễu Thừa Phong có chút buồn cười nhìn bộ dạng rất quý nhưng cũng rất luyến tiếc của Trần Mặc, “Không sao, ngẫu nhiên mua được, cũng không đáng bao nhiêu tiền. Nói gì thì Tiểu Mặc cũng cho ta hai bản sách thuốc độc quyền còn gì, cái đó chính là vật báu vô giá.”
Nếu Thu Minh ngồi đây nghe thấy lời của Liễu Thừa Phong chắc chắn sẽ tức hộc máu, “Đúng vậy, công tử, người thì chỉ là ngẫu nhiên thôi, không tốn miếng sức nào rồi! Thu Minh lại vì cái quyển sách này mà chạy suýt gãy chân.
Trần Mặc cũng không phải người nhiều chuyện, trong lòng cũng rất yêu thích quyển sách trên tay, nếu Liễu Thừa Phong đã nói tới nước này mà nàng còn không nhận thì có vẻ không tốt lắm.
Liễu Thừa Phong thấy Trần Mặc nhận quyển sách thuốc thì nụ cười trên mặt càng sâu. nhìn từ xa, hai người giống như bạn hữu lâu năm đang ngồi xuống hàn huyên vậy.
Đúng vậy, là hàn huyên, hơn nữa còn tán gẫu rất hăng say.
Nếu người thần thiết nhìn thấy Trần Mặc và Liễu Thừa Phong như thế thì nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì hai người họ không ai là kẻ nói nhiều.
Trần Mặc vốn lạnh lùng, ít nói ít cười, còn Liễu Thừa Phong tuy ôn hòa vô hai nhưng lại toàn trong vai người nghe.
Nhưng chủ đề chung của hai người này là gì vậy?!
Liễu Thừa Phong kể về chuyện vụ án ở Ô Lan trấn hai ngày trước cho Trần Mặc nghe, Trần Mặc ngồi một bên mà thổn thức không thôi.
Thì ra kẻ thủ ác là muội muội cùng cha khác mẹ của nạn nhân, chẳng qua vị muội muội kia lại là thứ xuất, từ nhỏ tới lớn đã bị đích tỷ ăn hiếp, lần này nhà các nàng đột nhiên xảy ra biến lớn, hai người đồng hành lên kinh tị nạn tìm thân, cuối cùng trên đường đi nảy sinh tranh chấp, vị muội muội kia dưới cơn giận dữ đã giết chết tỷ tỷ.
Tuy Liễu Thừa Phong không tham gia điều tra rõ nhưng dựa vào chứng cứ hắn cung cấp, ngay ngày hôm sau Chu huyện lệnh đã bắt được hung thủ, bấy giờ hung thủ cũng đã hối hận, thành khẩn thú nhận.
Đột nhiên Liễu Thừa Phong nhớ ra Trần Mặc cũng là tiểu thư thứ xuất, lén lút nói qua đề tài khác, hàn huyên một lát thì nhớ ra Trần Mặc phải tới y quán nên tự động đứng dậy cáo từ.
Trần Mặc không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, Liễu Thừa Phong đứng dậy muốn đi thì Trần Mặc phân phó Xuân Hương, “Xuân Hương, tiễn Liễu công tử một đoạn đi.”
Xuân Hương biết tiểu thư sợ Liễu công tử lạc đường nên mới bảo nàng tiễn thôi.
Đầu ngón tay xẹt qua bìa sách thuốc trền bàn, Trần Mặc cúi đầu không biết đang nghĩ về cái gì, một lát sau mới đứng dậy, đặt quyển sách thuốc kia vào hộp gấm.
Nhưng hình như hôm này không phải là ngày tốt để ra ngoài, Trần Mặc vừa cất hộp gấm, chuẩn bị dọn dẹp một chút rồi đi y quán thì đã có một người khách không mời mà tới rồi.
Trần Mặc đưa ánh mắt về phía cửa của phòng khách, chỉ thấy trong cái phòng nhỏ nhỏ của nàng đã có mười người hầu đứng chật, người người đều đã qua huấn luyện, cùi đầu đứng thẳng, chia làm hai bên, nữ tử đi đầu thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi, một thân trang phục lụa đỏ đàng hoàng, áo khoát da chồn trắng nõn, mái tóc dài như mây được cố định bổi một cây trâm phượng ngọc bích, mỗi bước chân bà đi qua, mì hương sang quý ấm áp lan ra bốn phía.
Phụ nhân minh diễm cao quý, khí độ bất phàm, mỗi một hành động cũng đều toát ra khí chất không thể phàn nàn, khiến người ta không dám nhin thẳng.
Người vừa tới không phải Tạ vương phi Hạch Liên Tình thì còn ai vào đây?
Trần Mặc đã sớm lường trước rằng Hách Liên Tình sẽ phái người tới nhưng không thể ngờ rằng bà ta lại tự mình xuất mã như thế.
Hách Liên Tình chỉ dẫn mình Tiểu Thanh vào đại sảnh, những người khác vẫn đứng bê ngoài sân giữa mùa đông giá lạnh, nhưng không một ai châu đầu ghé tai, người người nghiêm túc đứng thẳng.
Trần Mặc vẫn không tiến tới tiếp đón, chỉ quay người đi về phía cái bàn tròn khi nãy nàng nói chuyện cùng Liễu Thừa Phong, Xuân Hương châm trà thơm, bây giờ nhìn có chút tiện nghi.
Hách Liên Tình nhìn một vòng cái đại sảnh đơn sơ, bên trong ngoại trừ gia cụ cần thiết thì chẳng có gì khác, nhưng mắt bà đảo tới tủ đựng đồ quý thì mắt phượng nhịn không được mà nhíu lại: Trình tam tiểu thư này quả là không tầm thường! (ta không biết dịch “trăm bảo cái” là chi nên tạm dịch là “tủ đựng đồ quý” nha)
Thứ kia tên cũng như nghĩa, chỉ dùng để đựng đồ quý nhưng Trần Mặc không dùng để đựng ngọc quý hay đồ cổ gì đó mà dùng như một giá sách.
Nhưng nếu Hách Liên tình nhìn không làm thì bên trong có rất nhiều quyển sách thuốc bà chưa từng nghe tên, lại còn đặt trên tủ đựng đồ quỷ, không sợ bị trộm à!