Nữ Pháp Y Thiên Tài

Tần Khanh bước trên đôi giày cao gót bảy phân, Tiêu Tự Trần trong bộ âu phục trang nhã phối giày da. Cô đi phía sau anh, hoảng hốt phát hiện tư duy thường ngày của cô đã thoái hóa nghiêm trọng, tự nhiên đi theo anh ăn lẩu, đến tận bây giờ mới phát hiện mình bị anh lừa.

Quả thực quá mức, quá mức … không bình thường.

Tiêu Tự Trần đang đi phía trước đột nhiên quẹo vào một con hẻm nhỏ. Tần Khanh đi theo anh. Trong hẻm, lề đường vốn đã chật hẹp, vậy mà phía rìa đường lại có một người khoảng chừng bốn mươi tuổi ngồi bán hàng.

Người bán hàng bày trước mặt hai bể cá. Bên trong có đủ loại cá nhiệt đới.

Tiêu Tự Trần thân hình cao lớn đứng trước bể cá, đôi mắt đen láy ngưng đọng trên bể cá kiểng.

Bà bán cá thấy có người đến mua, cười cười bắt chuyện: “Mua cá sao? Cá nhà tôi là cá giống chính gốc …”

“Sống được lâu không?”, Tiêu Tự Trần nhướng mày hỏi, ngồi xuống cầm cây vợt bắt cá khua khua vài vòng.

“Cũng còn tùy, không ăn cũng sống được hơn một tháng.”

“Ừ … vậy là cũng lâu, lâu gấp bốn lần so với loại tôi nuôi ở nước ngoài.”

Tần Khanh nghĩ:Thật sự lâu vậy không? Đúng là nói dối không chớp mắt, ngay cả Tiêu Tự Trần cũng tin.

Nhưng mà … ở nước ngoài anh cũng nuôi cá sao? Nếu anh nói gấp bốn lần, vậy nghĩa là người đàn ông này nuôi cá chỉ sống được bảy ngày thôi sao?

Đi làm một chuyện không ‘hoàn mỹ’ thế này có vẻ như không hợp với khí chất của anh …

Tần Khanh nhìn trong vợt bắt cá của Tiêu Tự Trần, đã được một con. Một con cá màu đen tuyền mắc lưới, thời điểm còn ở trong nước thì phiêu diêu tự tại, nhưng khi vừa nhấc khỏi mặt nước con cá đã giãy dụa kịch liệt.

Tần Khanh phát hiện người đàn ông này vẫn đang nhìn con cá một cách tỉ mỉ, cô cũng thấy hiếu kỳ liền bước đến bên cạnh anh. Hai tay chống đầu gối, gập người xuống hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”

Tiêu Tự Trần nghe câu hỏi, quay đầu nhìn sang … đập vào mắt anh là đôi chân thon nhỏ. Trong đầu Tiêu Tự Trần lại xuất hiện hình ảnh hai vai trắng mịn như ngọc của cô.

Anh đột nhiên cau mày, mắt nhìn cô…

“Tôi cho rằng cô không thích hợp với tư thế này.”

“Hả???”, Tần Khanh ngẩn người, đương nhiên không hiểu ý anh. Cô khom lưng thấp một chút, ý muốn nghe cho rõ hơn.

Tiêu Tự Trần càng cau chặt mi, ánh mắt anh liếc cô từ dưới lên trên, sau đó cặp mắt quay nhìn hướng khác, giọng lạnh tanh: “Nhìn thấy hết áo lót của cô rồi!”

Trong chớp mắt đầu của Tần Khanh như muốn vỡ tung. Ngay lập tức cô đứng dậy, hai tay bó chặt thân áo, đang tính mở miệng mắng anh ‘Lưu manh’, nhưng nhìn ánh mắt đầy ám muội của bà bán cá nên cô đành nuốt hai từ đó vào bụng.

Tần Khanh lẩm bẩm ‘Tức giận với người đàn ông này là không đáng, thật sự không đáng …

“Ngoại trừ loại này, còn lại mỗi loại cho tôi một con.” Tiêu Tự Trần chỉ tay vào con cá màu đen, sau đó đứng dậy coi chuyện vừa xảy ra chẳng có gì to tát.

Tần Khanh chỉ dám hơi cúi người, đứng bên cạnh Tiêu Tự Trần nở nụ cười hiền lành.

“Con cá chuối này là tặng, tổng cộng là hai trăm đồng”, bà ta bày ra bộ dạng thiệt thòi.

Tần Khanh đếm đếm, kể luôn cả con cá được tặng tổng cộng là mười con … hai trăm đồng, có phải là ‘quý’ quá không?

“Không cần đồ tặng, tôi không lấy con cá đó”, Tiêu Tự Trần lạnh tanh, sau đó quay sang Tần Khanh, “Thanh toán đi!”

Tặng mà không lấy sao, vậy mà cô còn lo lắng suy nghĩ‘Cái gì quý mà không mắc’.

Từ trước đến nay anh đi ra ngoài đều không mang theo tiền, nếu không phải vậy, ngay trong ngày đầu tiên gặp anh dưới cổng cư xá anh đã không yêu cầu tài xế cà thẻ.

Tần Khanh mở ví lấy tiền, khi đưa tiền vào tay bà bán cá cô nhận rõ ánh mắt bà ta có sự thay đổi rất lớn. Tiêu Tự Trần nhận túi cá, nhìn Tần Khanh đầy ẩn ý, sau đó quay sang nói với người bán hàng: “Tiền cô ấy cầm đều là của tôi.”

Bà bán cá một giây trước còn đang suy nghĩ rằng người phụ nữ này thực sự giàu có mới có khả năng bao được trai đẹp thế này, một giây sau tình thế chuyển dời …

Aizza, thì ra trai đẹp bao nuôi mỹ nữ.

Tần Khanh cuối cùng lại phải nhận ánh mắt đầy miệt thị của bà bán cá. Anh vẫn theo phong cách thường ngày, một tay đúi túi quần, tay kia cầm chín con cá.

Trước khi đi anh còn không quên lấy số điện thoại của bà bán cá, yêu cầu nếu cá không sống nổi một tháng, anh sẽ bắt đền.

Bà ta dĩ nhiên đâu đưa số của mình mà lại đi đọc số của người cháu trai, bà ta nói cháu bà mới là ông chủ, còn bà ta chỉ bán giúp mà thôi.

Tiêu Tự Trần lấy điện thoại của mình lưu số.

Sau khi đi rồi Tần Khanh muốn nói gì đó … nhưng lại thôi. Cô luôn cảm thấy Tiêu Tự Trần nói và hành động theo một phương thức … quá mức … đặc biệt. Vốn định khuyên anh vài câu, có điều … với tính khí cố chấp của anh … Thôi! Quên đi, sau này rồi tính!

Hai người về khu cư xá đã hơn sáu giờ tối, Tiêu Tự Trần chúc Tần Khanh ngủ ngon rồi về thẳng nhà mình. Cô cũng không theo anh.

Về đến nhà, Tần Khanh nhanh chóng tắm rửa, sau đó thả mình trên ghế sofa nhớ đến chuyện người trợ lý đầu tiên của Tiêu Tự Trần mà Ty Lạc kể cho cô lúc trưa.

Cô híp mắt suy nghĩ một chút … nếu Tiêu Tự Trần về nước để lật lại vụ án kia, tại sao lại liên quan đến vụ của gia đình cô?

Tần Khanh nghĩ mãi không ra, cuối cùng lấy điện thoại di động gọi cho Tần Xuyên.

Điện thoại vừa kết nối, Tần Xuyên đã nhanh chóng nhận máy, Tần Khanh còn chưa nói, đã nghe tiếng anh trai gào thét đầu dây bên kia: “Tại sao lúc trưa không nhận điện của anh? Xảy ra chuyện gì?”

Tần Khanh thở dài một cái. Tần Xuyên thực sự quản cô quá nghiêm, chuyện làm trợ lý của Tiêu Tự Trần cô không tính kể cho anh nghe.

Cô nhớ thời điểm đề nguyện vọng thi đại học, cô đăng ký nguyện vọng thứ nhất là cảnh sát hình sự, nguyện vọng thứ hai mới là pháp y. Nhưng sau này, do thể trạng của cô không qua được vòng khảo sát, lúc ấy mới bất đắc dĩ phải học pháp y. Lúc Tần Xuyên biết chuyện này anh đã nổi trận lôi đình, cả tháng trời không thèm để ý đến cô, mãi đến khi cô bị bệnh phải nhập viện, anh mới chịu tha thứ. Cô biết Tần Xuyên chỉ là lo lắng an toàn cho cô.

Do Tần Khanh im lặng quá lâu, Tần Xuyên cảm thấy nghi ngờ, lên tiếng hỏi: “Còn nghe máy không?”

“Còn …”, Tần Khanh nằm dài trên sofa, chân đặt lên bàn, không cẩn thận đụng vào bộ ấm trà bày trên đó.

Xoảng!!!

Tần Khanh giật mình, la lớn.

Cô lập tức ngồi bật dậy, bộ bình trà cổ cô tìm mãi mới được nay vỡ vụn nằm trên sàn nhà, nhìn chằm chằm giống như đang lên án sự chểnh mảng của cô.

Tần Khanh lại thở dài một cài, nghe tiếng động Tần Xuyên lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao, em làm bể khay trà thôi!”

“Không sao chứ?”

“Không sao!”

“Vậy được rồi, khi nào về anh mua lại cho bộ khác”, Tần Xuyên ngừng một chút, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Công việc dạo này sao rồi?”

“Rất tốt ạ! Trong Cục cũng không có vụ án nào”, Tần Khanh giả bộ ung dung. Tần Xuyên cực kỳ ghét nghề nghiệp của cô, thậm chí có thể nói là bài xích.

Có lẽ một phần cũng là do vụ án của mười năm và tám năm về trước Cục cảnh sát thành phố xử lý đó là tai nạn ngoài ý muốn. Cô muốn xin tra lại vụ án Tần Xuyên cũng không cho, anh nói cảnh sát làm việc quá qua loa, không đáng tin cậy.

“Đừng làm việc quá sức. Khi nào về anh đổi công việc khác cho em. Người ta mà biết con gái làm pháp y thật chẳng ma nào dám cưới nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui