Nữ Pháp Y Thiên Tài

Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó từ từ lên tiếng: “Cô là cô Tần đúng không!”

Tần Khanh sững người, đáp lời: “Đúng, chào cô Lục Hoành!”

Lục Hoành không ngờ cô biết tên cô ta, im lặng một lúc lâu sau mới nở nụ cười: “Anh ấy có nhắc về tôi với cô?”

“Cũng không!” … Tần Khanh thành thật trả lời.

“Vậy … Anh ấy nghe điện thoại được không?”

Tần Khanh suy nghĩ một chút: “Cô chờ một chút!”

Cô xoay người nhìn vào bên trong …

Tiêu Tự Trần ngồi thẳng lưng, hai tay cầm sách, yên tĩnh và chăm chú đọc.

Tần Khanh đưa tay gõ cửa, Tiêu Tự Trần rời mắt khỏi trang giấy, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt liếc qua di động trên tay cô. Cô nhanh chân bước đến khẽ nói: “Cô Lục Hoành muốn nói chuyện với anh.”

“Cô nghĩ tôi có thời gian sao?”

Hàng lông mày tinh xảo bất giác cau chặt, lên tiếng: “Ngay lập tức ngắt điện thoại rồi vào đây cho tôi!” Dứt lời anh lại cầm sách lên, che khuất gương mặt đang khiếp sợ của Tần Khanh.

Cô không còn cách nào khác là xoay người ra ngoài, trả lời điện thoại: “Cô Lục, Giáo sư Tiêu đang bận.”

Đầu dây im lặng một chút, sau đó truyền đến một tiếng thở dài, Lục Hoành hiểu rõ ẩn ý, cô ta nở nụ cười: “Đoán trước được!”

Không đợi Tần Khanh đáp lời, cô nói tiếp: “Xem ra anh ấy còn giận tôi. Phiền cô Tần chuyển lời báo cho anh ấy đợi tôi kết thúc việc bên nay sẽ lập tức về nước gặp anh.”

Tần Khanh bình thản: “Được! Tôi sẽ chuyển lời.”

Cô lễ phép đợi Lục Hoành tắt máy cô mới cúp điện thoại rồi về lại văn phòng. Nghe tiếng động, Tiêu Tự Trần ngước lên, nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy của cô.

“Sau này tôi không nhận điện thoại của cô ta.” Tiêu Tự Trần đan hai tay vào nhau nói một cách nghiêm túc.

Tần Khanh nhướn mi, lại nghe anh nói tiếp: “Còn nếu cô thích nhận điện, thì cứ việc!”

“Thế nhưng muốn tôi nhận điện hay không nhận điện thì cũng phải cho tôi biết một chút tin gì chứ?”

“Được không?” , Tiêu Tự Trần nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tần Khanh.

Cô tròn mắt, càng ngày càng hiếu kỳ.

“Được …”, cô trừng mắt nhìn anh, “Nhưng tôi cần biết lý do.”

“Thật sự là một cô nhóc tò mò”, Tiêu Tự Trần cảm thán, thái độ vui vẻ khác thường, “Chẳng có lý do gì, chỉ là tôi không thích cô ta, không muốn tiếp điện thoại của cô ta.”

Tần Khanh chưa kịp mở miệng đã nghe Tiêu Tự Trần nói tiếp: “Chúng tôi chẳng có quan hệ gì hết, biết nhau qua một người bạn.”

Tần Khanh im lặng sau đó nhẹ giọng: “Được! Tôi hiểu rồi.”

Cô không kể chuyện Lục Hoành sẽ về nước, có nói anh cũng đâu quan tâm.

“Đã đến giờ ăn trưa, chúng ta về nhà thôi!”, Tiêu Tự Trần đứng dậy lấy áo vest.

Nghe không lọt tai, Tần Khanh cau mày: “Bữa trưa ăn canteen nhé …”

Tiêu Tự Trần đang khoác áo, giương mắt nhìn Tần Khanh: “Canteen? Đương nhiên không đi, tôi nhất định phải về nhà ăn!”

Tần Khanh lặng lẽ bĩu môi, ngày nào cũng bị dằn vặt thế này nửa tháng sau thế nào cũng sụt mất mấy cân … “Canteen rất sạch sẽ, món ăn cũng rất đa dạng.”

“Nhưng tôi cảm thấy không vệ sinh!” ngữ khí có chút buông lỏng nhưng lông mày Tiêu Tự Trần vẫn cau chặt.

“Tôi đảm bảo!”, Tần Khanh đưa tay thề thốt, cong môi cười, nói thầm trong bụng: Bảo đảm anh sẽ không đau bụng.

Tiêu Tự Trần đứng tại chỗ tựa như đang suy nghĩ độ tin cậy trong câu nói của cô. Tần Khanh đảo mắt, đưa tay vuốt vuốt trán: “Sáng nay chạy mệt quá, lại phải đi ngân hàng chuyển tiền, bây giờ hơi đau đầu!”



“Được rồi!”, Tiêu Tự Trần ngẩng đầu nhìn Tần Khanh, bước khỏi phòng làm việc để lại một câu phía sau: “Vậy thì ngoại lệ, ăn ở đây một lần!”

Tần Khanh nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông trước mắt, đáy mắt tràn ngập ý cười.

Hai người bọn họ xuống canteen hơi sớm, Tần Khanh gọi vài món, sau đó tìm một góc ngồi xuống, ánh mắt vô thức nhìn người đàn ông đang bưng mân qua qua lại lại trên quầy thức ăn.

Anh hỏi tên món ăn và mùi vị với gương mặt chăm chú, sau đó suy nghĩ một chút lại bước đến món khác hỏi mấy câu tương tự. Mãi cho đến khi ăn hỏi toàn bộ món ăn ở trên quầy thì mới quay đầu lại chọn các món mình thích. Xong xuôi anh xoay người đảo mắt nhìn một vòng phòng ăn; trông thấy cô, anh nhanh chân bước đến.

Tiêu Tự Trần đứng đối diện cô, đặt mâm lên bàn, đánh giá độ sạch sẽ của mặt bàn rồi mới thoải mái ngồi xuống. Tần Khanh cong môi, thầm nghĩ: Đã lau bàn rồi mà vẫn còn soi mói.

Hai người ngồi đối diện nhau, Tiêu Tự Trần say sưa thưởng thức. Tần Khanh nhìn thấy phía sau anh có một đám đồng nghiệp nghỉ trưa cũng kéo xuống dùng cơm.

Chu Hội và Chu Tử Thoại đi đầu. Chu Hội trông thấy cô đầu tiên, ánh mắt dời sang bóng lưng Tiêu Tự Trần. Mắt mở lớn, dùng khẩu hình nói với Tần Khanh – – – Bọn em qua đó ngồi được không?

Tần Khanh rất muốn gật đầu, nhưng nhác thấy người đàn ông đối diện mặt tối xầm, cô quay đầu nhìn, thì ra là Tề Lục đứng đằng sau cô từ lúc nào.

“Tôi ngồi đây được không?”

Tề Lục mặc dù là nói với Tần Khanh nhưng thực chất cô biết là anh ta đang hỏi dò ý của Tiêu Tự Trần.

Cô chần chừ … Tiêu Tự Trần nể tình buông một tiếng: “Tùy ý!”

“Cám ơn!”, Tề Lục vẫn mở miệng cám ơn theo phép tắc, sau đó mỉm cười ngồi bên cạnh Tần Khanh.

Cô đành quay đầu nhìn về phía Chu Hội, cô ta xịu mặt, trông thật đáng thương, còn Chu Tử Thoại thì cười cười không nói tiếng nào – – – Đành lần sau vậy! Rồi kéo Chu Hội ra hướng khác.

Tần Khanh và Tiêu Tự Trần cũng giống như ở nhà, ăn cơm không nói chuyện. Thế nhưng bây giờ có Tề Lục, cô không lên tiếng vài câu cũng không được, đành phải gợi chuyện: “Đội trưởng Tề cũng thích ăn súp lơ sao?”

Tề Lục nghe cô nói, tay ngừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Khanh nhẹ giọng: “Ừm … cũng thích.”

“Tại sao lại dùng từ ‘cũng’? Cái gì gọi là ‘Cũng thích ăn súp lơ’?”, Tiêu Tự Trần cho miếng đậu cô ve cuối cùng vào miệng, ngẩng đầu nhìn Tần Khanh.

“Bởi vì tôi nghĩ anh cũng thích ăn súp lơ!”, Tần Khanh nhíu mày.

“Ai nói?”, Tiêu Tự Trần cau mày phủ quyết: “Tôi cực kỳ không thích ăn, ăn nó chỉ vì nó có nhiều vitamin mà thôi!”

Tần Khanh nhìn Tiêu Tự Trần, luôn cảm giác giữa anh và Tề Lục có sự đối nghịch.

Nghe nói vậy Tề Lục buông đũa, mở mắt nhìn Tiêu Tự Trần: “Giáo sư Tiêu rất quan tâm đến dinh dưỡng?”

“Không!”, Tiêu Tự Trần phủ quyết, “Là thói quen, hơn nữa chúng ta cần phải chú trọng không đúng sao?”

“Cũng đúng, bây giờ rất ít người chú ý!”, Tề Lục lạnh nhạt nói sang chuyện khác, “Gần đây khóa mới tốt nghiệp có nhiều sinh viên rất ưu tú, bên ngành tâm lý học tội phạm cũng rất nhiều sinh viên ưu tú. Tôi muốn hỏi giáo sư Tiêu có muốn thu nhận một em không?”

Tần Khanh nghe vậy liếc nhìn Tiêu Tự Trần, người đàn ông ấy nhíu mày, ánh mắt xẹt qua Tần Khanh rồi dời sang Tề Lục: “Không!”

“Thông qua đó anh cũng có thể tìm được một trợ lý giỏi!”, Tề Lục ngừng một chút rồi nói tiếp: “Dù sao pháp y Tần cũng không phải là một người chuyên nghiệp, tôi thiết nghĩ độ ăn ý cũng không cao!”

Tề Lục vừa dứt lời, Tiêu Tự Trần lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén nhắm thẳng anh ta, nhếch miệng, ung dung lên tiếng: “Theo đuổi con gái không cần dùng cách này, tôi nghĩ cô ấy cũng không muốn rời khỏi tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui