Nữ Pháp Y Thiên Tài

Những lời này của anh khiến Tần Khanh giật nảy mình, cô ngẩng đầu liếc nhìn bác sĩ đứng cách đó một mét, anh ta cũng đang nhíu chặt mi, đưa mắt nhìn Tiêu Tự Trần đầy khó hiểu.

Tần Khanh cảm thấy trong lòng hồi hộp, ý Tiêu Tự Trần là gì? Người đàn ông luôn có tính sở hữu mạnh mẽ này … lúc nào lại có sự yêu thích với cơ thể người vậy?!?

Cô vươn tay kéo cánh tay còn đang đặt trên đầu mình, ánh mắt tĩnh mịch của Tiêu Tự Trần nhìn cô: “Sao? Cô muốn để ông ta đụng vào đầu?”

Anh dùng tiếng Trung để nói, ngữ khí lạnh lẽo, hai bác sĩ trong phòng đều không hiểu.

Tần Khanh buồn cười, lắc đầu, thấp giọng nói: “Anh đang làm gì vậy? Bọn họ đang khám bệnh cho tôi cơ mà!”

“Khám bệnh đương nhiên chỉ cần khám, chứ không thì người ta đã gọi là sờ mò bệnh rồi?” Tiêu Tự Trần hừ lạnh một tiếng, kéo tay Tần Khanh ra, rồi vòng hai tay trước ngực.

Tần Khanh không cần soi gương cũng biết lúc này chắc chắn mặt cô đang đen xì xì, đúng là xuyên tạc ý người khác. Cô sờ cổ, lẩm bẩm nói: “Tôi cũng đâu chán ghét chuyện đó!”

Tiêu Tự Trần nghe thấy vậy lập tức liếc cô, hất cằm lên: “Nếu cô xảy ra chuyện gì thì chết là hết, còn tôi thì sao?”

Từng lời từng chữ của Tiêu Tự Trần rành mạch khiến Tần Khanh nghẹn họng — Đâu cần nguyền rủa người ta như vậy chứ?!!

Cô liếc Tiêu Tự Trần, quyết định mặc kệ anh, vừa định lên tiếng gọi bác sĩ, chợt nhớ ra người đàn ông này không cho cô nói tiếng Anh, từ ‘doctor’ của cô bị mắc lại nơi cổ họng, thầm nghĩ … Đúng là tên Tiêu Tự Trần này đã tính toán từ trước, anh không cho cô nói tiếng Anh, thật khéo chuyện gì cũng phải nhờ anh nói lại.

Tần Khanh thầm oán than, quay đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp kia. Bác sĩ trong phòng đã không còn kiên nhẫn, một người mở miệng nói: “Hai vị, nếu không khám bệnh xin mời ra ngoài, ở đây vừa bị khủng bố tập kích, tôi nghĩ hai người cũng không tiện ở lâu.”

Tiêu Tự Trần nhàn nhạt nhìn anh bác sĩ vừa lên tiếng, sau đó chỉ chỉ Tần Khanh: “Qua đây khám bệnh.”

Anh ta liếc nhìn Tiêu Tự Trần, ngấm ngầm quan sát, rồi mới chầm chậm bước tới, đứng lại trước mặt Tần Khanh.

“Không được động tay động chân.”

Tiêu Tự Trần khẽ hừ một tiếng, anh ta cũng không phản bác, gật nhẹ, sau đó đến gần bên cạnh cổ Tần Khanh, cẩn thận quan sát, ánh mắt dừng lại trên cổ cô, sau đó quay lại chỗ ngồi của mình, cầm bút ‘xoạt xoạt’ ghi chép.

Tần Khanh cảm thấy vị bác sĩ này không hỏi han nhiều, nhất định là do vừa rồi mới bị khủng bố nên biết rõ những người có thể vào bệnh viện đều có chút lai lịch.

Đang trong lúc suy nghĩ, anh ta lên tiếng hỏi: “Tên?”

Tần Khanh nhìn thoáng qua Tiêu Tự Trần, anh đáp: “Julia!”

“Tuổi?”

Tần Khanh duỗi ngón tay, lặng lẽ ra hiệu với Tiêu Tự Trần nhưng người đàn ông ấy ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm : “Hai mươi lăm!”

Tần Khanh lấy làm kinh ngạc không hiểu tại sao anh biết lại nghe vị bác sĩ hỏi thêm: “Gần đây có sinh hoạt tình dục không?”

Cánh tay đang vòng trước ngực đột nhiên cứng lại, Tiêu Tự Trần chậm rãi hỏi lại: “Liên quan gì?”

“Đương nhiên có!” một tràng giải thích đã được công thức hóa vang lên, “Da cô ấy sưng đỏ, trên cổ có nhiều vết chấm đỏ; nguyên nhân có thể là do mao mạch bị vỡ, không loại trừ khả năng dị ứng t*ng trùng.”

Tần Khanh mấp máy môi, cô đương nhiên biết chuyện dị ứng t*ng trùng, nhưng cô mới chỉ là khuê nữ hai mươi lăm tuổi lấy đâu ra dị ứng. Syria chiến loạn, chẳng lẽ cô còn có thời gian đi tìm tình ái sao?

Đang suy nghĩ, cô ngẩng đầu trông thấy Tiêu Tự Trần liếc nhìn cô qua, cô sững người khi nghe anh vô cùng bình tĩnh hỏi cô: “Lần đầu tiên còn chứ?”

Tần Khanh há hốc miệng, chuyện này… hỏi quá thẳng thừng đi mất! Không cho người ta có thời gian chuẩn bị tâm lý được sao?

Cô ngượng ngùng quay đầu, chỉ để lại cho Tiêu Tự Trần một gó mà trắng hồng, sau đó chậm rãi lắc đầu, giọng nói pha chút giận dỗi: “Đương nhiên còn.”

Sau đó không thèm để ý đến anh.

Tiêu Tự Trần nghe thấy thế liền gật nhẹ: “Cô bé ngoan!”

Sau đó anh sải những bước dài lướt qua Tần Khanh đi đến trước mặt bác sĩ, chống tay lên bàn, “Không có, loại trừ tình huống này.”

Bàn tay đang cầm bút của vị bác sĩ đột nhiên khựng lại: “À! Vậy là do dị ứng khí hậu rồi!”

“Không có khả năng khác?”

“Không có!”

Tiêu Tự Trần lại trầm tư một lát, nói: “Không phải dị ứng khí hậu đều bị tiêu chảy sao?”

“Cũng xuất hiện tình trạng này, nhưng tương đối ít.”

“Vậy anh kê thuốc đi!” Tiêu Tự Trần thản nhiên nói.

Anh ta trầm ngâm: “Thật ra không cần kê đơn, qua mấy ngày là khỏi.”

“Ông cũng nói là có khả năng!” Đôi mắt Tiêu Tự Trần sâu hun hút, bên trong dường như ẩn chứa ngọn lửa có thể thiêu cháy người đối diện. Ánh mắt của anh khiến vị bác sĩ sững người, cuối cùng cúi đầu viết mấy hàng chữ, “Xuống lầu một lấy thuốc!”

Tiêu Tự Trần cầm toa thuốc đến trước mặt Tần Khanh, vươn tay kéo cô ra ngoài. Ra đến cửa, Tần Khanh chậm rãi thở phào một hơi, Tiêu Tự Trần nhìn qua ——

“Thật ra, nếu chỉ là dị ứng khí hậu thì không cần uống thuốc, qua mấy ngày là khỏi.” Tần Khanh đi theo sau Tiêu Tự Trần, bước chân của anh rất nhanh, cô chỉ còn cách rảo bước theo anh.

Nghe thấy lời cô nói nhưng Tiêu Tự Trần không dừng bước cũng chẳng trả lời, trực tiếp dắt Tần Khanh xuống lầu, đặt toa lên quầy thuốc. Y tá nhìn Tiêu Tự Trần vài lần, dường như là kinh ngạc vì vẻ ngoài anh tuấn của anh, cũng có thể là do thái độ lạnh như băng ấy. Tiêu Tự Trần nhàn nhạt liếc nhìn, cô y tá lập tức câm như hến đi lấy thuốc.

Sau khi lấy thuốc, Nasser lo xong việc cũng đi về phía hai người, liếc nhìn Tần Khanh, nói với Tiêu Tự Trần: “Sao rồi?”

Tần Khanh lắc đầu, tên Tiêu Tự Trần nhét thuốc vào tay cô, nhàn nhạt đáp: “Không hợp khí hậu.”

Nasser bày ra vẻ mặt: Tôi đã nói mà, đi theo sau Tiêu Tự Trần thì thào: “Bên ngoài căn phòng của cậu không phải là đám bình thường.”

“Tôi biết!” Tiêu Tự Trần dặn dò: “Đừng nói cho người khác biết.”

“Là người cậu muốn tìm sao?”

“Chưa thể xác định, trở về rồi mới nói.”

Nasser gật đầu, sau đó bước về phía chiếc xe. Tần Khanh ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tự Trần, mười mấy phút sau, họ đã về đến nhà của Nasser.

Tiêu Tự Trần vừa vào đến cửa liếc nhìn Tần Khanh, rồi chỉ tay về phía ấm nước: “Đi uống thuốc.” Rồi theo Nasser vào thư phòng.

Tần Khanh biết Tiêu Tự Trần muốn cô tránh đi, cô đứng bất động tại chỗ ngẫm nghĩ, vừa uống nước vừa suy nghĩ một ngàn nghi vấn.

Tiêu Tự Trần cầm súng, một toán người xông vào cảnh cáo, cái chết của Tait…

Quá nhiều nghi điểm!

Trong thư phòng, Tiêu Tự Trần đứng trước bàn sách, một tay đút túi quần, cúi thấp đầu.

Nasser đóng cửa thật kỹ, kéo chiếc ghế rồi ngồi xuống đối diện Tiêu Tự Trần, thu hồi vẻ vui đùa: “Hôm nay có chuyện gì xảy ra? Tại sao hắn lại tự sát?”

Tiêu Tự Trần không đáp, quay người ngồi xuống, nhíu mày hỏi: “Làm sao cậu biết hắn và tên côn đồ không phải cùng một bọn?”

“Tên côn đồ là thuộc tổ chức ‘Tự phát của dân chúng phía bắc’, trên người có hoa hình xăm đặc trưng.” Nasser nhìn về phía Tiêu Tự Trần, “Còn tên tự sát kia lại không có, hơn nữa tên côn đồ bị bắt cũng không biết hắn.”

Tiêu Tự Trần khẽ nhếch khóe môi, rồi lấy từ trong túi ra cây bút màu vàng, đặt trên đầu ngón tay trắng nõn của Nasser.

Đôi mắt Nasser sáng ngời, “Đây là cái gì?”

“Bút ghi âm!” Tiêu Tự Trần hừ một tiếng: “Không biết là loại gì.”

“Tìm thấy trên người tên kia sao?”

Tiêu Tự Trần không có ý kiến, Nasser bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt hung dữ, hấp háy mắt: “Có phải là tên trùm buôn thuốc phiện cậu tìm không? Không gạt cậu, sau khi cậu nói, tôi đã lên mạng thông qua cảnh sát hình sự quốc tế tra cứu thông tin về chuyện một nhà tâm lý học tội phạm bị trùm buôn thuốc phiện bắt nhốt…”

Rồi anh nói thêm, “Chuyện lớn như vậy, làm sao lại không có tin tức? Cảnh sát hình sự quốc tế cứ để như vậy sao? Không cho cậu bất kỳ nhắn nhủ nào sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui