Nữ Pháp Y Xinh Đẹp


Ôn Ngư đang ngây ngốc, không nghĩ bản thân ngủ một giấc liền thành hung thủ giết người.

Cô thấy bản thân đang mặc bộ áo vải thô rồi thấy một thi thể có thân hình đồ sộ cách đó không xa.

Cuối cùng, tay đang cầm một con dao nhỏ có vết máu trên lưỡi dao.
Trong một thời gian ngắn, cô vẫn chưa hình dung nổi chuyện gì đang xảy ra.

Cô biết mình hay gặp xui nhưng không thể xui tận mạng đến vậy.
Cô là một nữ pháp y trẻ tuổi xuất sắc cùng kỹ thuật khám nghiệm tử thi đang triển vọng tràn trề, có thể nói là xuôi chèo mát mái vô cùng.

Đáng tiếc, cô còn chưa nhận được tuyên dương đã bất đắc kỳ tử trên đường đi công tác, vừa tỉnh đã thấy mình ở nơi kỳ lạ này.
Chắc hẳn nơi này là một con sông nhỏ, ven bờ phủ một lớp rêu xanh dính nhớp, rắn côn trùng chuột tụ lại một góc, bên còn lại là thi thể nằm ngửa trương phình cách đó không xa, mùi thối rửa nồng nặc.
Thi thể lâu ngày sưng to, không thể rõ được ngũ quan để xác định nạn nhân là nam hay nữ, chỉ có thể thấy ngấn mỡ cùng cặp mắt lồi ra khỏi hốc mắt, da đầu miễn cưỡng bám dính trên trán.
Sau một hồi suy tư, cầm con dao trong tay, cô muốn xác định bản thân có thật sự phải là hung thủ hay không? Cô cẩn thận đặt con dao xuống đất, ướm chừng dài khoảng 10cm, có thể dùng phòng thân, trên lưỡi dao có máu, quan sát sắc độ máu, có thể kết luận là vết máu mới vài tiếng trước đó.
Nhưng kiểu dáng rất kỳ lạ, không giống đồ hiện đại.
Không lẽ mình xuyên không? Ôn Ngư sờ cái ót đang ê ẩm, định đứng lên, đột ngột ký ức của thân thể này đến như thủy triều dâng.

Sắc mặt bất chợt tái đi.
Cô gái này là trẻ mồ côi, vừa tròn mười tám, chỉ có thể tự mình nhặt củi đem chợ ra bán sống qua ngày, nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, sống vô cùng chật vật.
Ngay cả cái tên Ôn Ngư cũng là tự mình đặt, vì cô rất thích ăn cá bên sông.
“Nhưng sao mình lại ở bên cạnh thi thể?”, cô nghi hoặc.
Ngày hôm qua vẫn là một cô gái hàng ngày đi nhặt củi, xui xẻo thay, đi đến giữa sườn núi bị người ta đánh ngất, vừa tỉnh lại là hồn của một pháp y thời hiện đại.
Điểm duy nhất không sai là cô không phải hung thủ.
Một thi thể đồ sộ trương phình ít nhất từ bảy đến mười ngày, trừ phi đầu óc không bình thường mới đến chỗ này bồi dưỡng tình cảm với thi thể.

Vết máu còn mới, cô không phải là hung thủ.

Vậy chắc chắn có người cố ý vu oan giá họa cho cô.
Thông suốt vấn đề, cô đi đến bên cạnh kiểm tra.

Thật không dễ dàng khi một mình kiểm tra thi thể có thân hình đồ sộ.

Vô số ruồi xanh bu đen kín thi thể.

Tay trái che lại miệng mũi, một chân đạp lên phần bụng mỡ, ruồi bọ bay tán loạn.

Trong khi cô đang tiến lại gần thì lại nghe tiếng bước chân nhộn nhịp hỗn loạn từ xa.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mười mấy người tay cầm vũ khí hùng hồn cùng nhau kéo đến.
Một người đàn ông đĩnh đạc, ngũ quan anh tuấn, thân mặc áo gấm cùng với vẻ kiệt ngạo quý khí khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Quan trọng hơn trên góc của người đó có hoa văn rồng thêu chỉ vàng!
Trong lòng Ôn Ngư hốt hoảng, mặc kệ thời đại nào, chỉ có hoàng tộc mới được dùng hoa văn đó.
Không hay rồi!
Người đó liếc nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, nghiêng đầu nhẹ nhàng nói với hộ vệ bên cạnh: “Bắt về.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui