Nữ Phong Lưu Thiếu Dạy Dỗ!

Editor: La Mạn Vân Linh 

Nhìn biểu tình của Nhược Hi, Dạ Thiên Triệt thật vừa lòng, còn nói thêm: "Hi Hi, ngươi rót trà quá chén rồi kìa."

"Nga, ngượng ngùng a!" Nhược Hi lấy lại tinh thần, chút không vì biểu hiện háo sắc vừa rồi của mình mà cảm giác ngượng ngùng, càng nghe không rõ ý tứ trong lời nói của Dạ Thiên Triệt. 

Dạ Thiên Triệt nhìn Nhược Hi không có động tác khác, không khỏi có chút trợn tròn mắt. Thời tiết nóng bức, hắn vừa rồi đi dạo bên ngoài một vòng mới đến Thượng Quan phủ thăm nàng, miệng đúng thật vô cùng khát nước, hắn cho rằng hắn nhắc nhở nàng rót trà đổ, nàng sẽ rót chén khác cho hắn a!

Nhưng hôm nay hắn nhìn chằm chằm cái chén trước mặt, muốn uống lại không biết uống như thế nào, rót đầy như vậy hắn làm sao uống? Lấy tay cầm nhất định sẽ đổ ra ngoài, chẳng lẽ hắn đường đường một cái Vương gia trực tiếp thấu miệng đi uống sao?

Nhược Hi kỳ quái nhìn hắn, theo ánh mắt của hắn nhìn đến cái chén tràn đầy nước trà, phát hiện nguyên lai hắn rất muốn uống nước nhưng bộ dáng lại thập phần khó xử, giờ nàng mới ý thức tới có lẽ hẳn là đổi một cái chén cho hắn, bất quá, vì không lãng phí tài nguyên, vẫn là thôi đi, hắn cúi đầu xuống uống là được, còn cần làm ra vẻ biểu tình như vậy sao?

Nàng quyết định làm bộ như nhìn không tới nghe không hiểu ý tứ của Dạ Thiên Triệt, mở miệng nói chuyện, "Kỳ thật, vừa rồi Nhược Hi cũng không có ý trêu cợt Tứ vương gia, nhưng mà Nhược Hi tư chất bình thường, hơn nữa học nghệ không tinh, nếu vừa rồi làm bẩn lỗ tai Tứ vương gia, Nhược Hi cảm thấy thực hổ thẹn." Nói xong, nàng cố ý giả bộ dáng vẻ thật ảo não, thật áy náy.

Dạ Thiên Triệt khóe miệng run rẩy một chút, nàng cái dạng này cũng dám nói là học nghệ không tinh? Quả thực là muốn mạng người! Bất quá thấy nàng bộ dáng áy náy như thế bèn thốt lên, "Kỳ thật Hi Hi đàn hát rất khá, lại huệ chất lan tâm, chỉ cần về sau luyện tập nhiều hơn, nhất định sẽ trở thành tài nữ đa tài đa nghệ."

"Thật vậy chăng? Tứ vương gia cảm thấy Nhược Hi lan tâm huệ chất sao? Ta chưa từng có nghe qua đánh giá cao như thế đâu!" Nhược Hi thụ sủng nhược kinh nhìn hắn, một bộ ngây thơ đem lời của hắn tưởng thật, làm hại Dạ Thiên Triệt khóe miệng lại là một trận run rẩy mãnh liệt.

Thật sợ nàng đột nhiên nói muốn lại đàn hát một ca khúc để diễn tả lòng biết ơn của nàng, vì lỗ tai và vì trái tim suy nghĩ, Dạ Thiên Triệt vội nhanh thay đổi một đề tài khác, "Hi Hi, gần đây thân thể của ngươi thế nào?"

Hắn vừa rồi tùy ý đánh giá gian phòng của nàng vài lần, thấy được cuốn sách thuốc đặt ở trên đầu giường, nguyên lai lời đồn bên ngoài đều là thật nàng thực quan tâm thân thể ca ca nàng. Không biết về sau nàng còn có thể quan tâm ai, là Thiên Lăng sao?

"Đa tạ Tứ vương gia quan tâm, ta rất tốt." Nhược Hiếm có chút kinh ngạc, bất quá nàng cũng không quan tâm hắn vì sao đột nhiên biểu hiện khác thường như vậy, chỉ hy vọng hắn uống xong chén trà này liền rời đi, bằng không cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ có chút xấu hổ nha!

Rốt cuộc vì sao hắn đến đây a? 

"Khụ khụ, chuyện hôn ước giữa chúng ta, ý của bổn vương là..." Dạ Thiên Triệt ho nhẹ hai tiếng, biểu tình muốn nói lại thôi. 

Nga! Nhược Hi bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, khó trách hắn hôm nay sẽ chạy tới thăm nàng, nguyên lai là muốn thương lượng việc giải trừ hôn ước a!

Nàng lập tức biểu hiện ra một bộ thâm minh đại nghĩa, "Tứ vương gia không cần lo lắng, nam nhân tốt rất khó tìm, bất quá nam nhân bình thường vẫn còn rất nhiều, Nhược Hi tin tưởng nhất định sẽ tìm được một người không chê, ghét bỏ ta."

Bất quá kỳ thật trong lòng Nhược Hi vẫn có chút buồn bực, từ hôn liền từ hôn, vậy sao hắn lúc ấy không trực tiếp đáp ứng luôn, hiện tại tới cửa từ hôn, thật sự là buồn cười, hơn nữa hắn không đi tìm ca ca nàng thương lượng, trực tiếp đến nói với nàng, dầu gì cũng là từ hôn a, trong lòng nàng vẫn có chút để ý. 

Dạ Thiên Triệt biết Nhược Hi hiểu lầm ý tứ của hắn, hắn nguyên bản muốn nói đúng vậy, không cần giải trừ hôn ước, hắn có thể thú nàng làm Tứ Vương phi. Nhưng nàng nói là có ý gì, nhất định tìm được người không chê nàng, là chỉ Thiên Lăng sao?

Nghĩ đến đây, Dạ Thiên Triệt trầm mặt xuống, "Hi Hi, ngươi muốn gả tiến Thất vương phủ như thế sao? Muốn làm Lăng Vương phi sao?"

"Cái gì?" Nhược Hi nhất thời không có kịp phản ứng, chuyện này thì liên quan gì tới Thất vương phủ? Nàng chăm chăm nhìn Dạ Thiên Triệt, nhưng rất nhanh liền hiểu rõ ý tứ của hắn, không khỏi buồn cười, đừng nói không phải vì Dạ Thiên Lăng, cho dù phải thì mắc mớ gì đến hắn! Giải trừ hôn ước không phải là ý tưởng của hắn sao, chẳng lẽ sau khi giải trừ hôn ước, mình thích ai còn cần hắn quan tâm sao?

Nhược Hi lạnh lùng cười, "Đa tạ Tứ vương gia nhắc nhở, Thất vương phủ quả thật không tốt bằng Tứ vương phủ nhưng ít nhất ta sẽ không bị người khác ghét bỏ, lại càng không bị mấy nữ nhân kia khi dễ!"

Dạ Thiên Triệt vừa nghe, trong lòng liền hận, còn kém không có hung hăng tát miệng mình vài cái, rõ ràng là nghĩ đến trao đổi tình cảm với Nhược Hi, rõ ràng là nghĩ đến cùng nàng thương lượng hôn sự, nay bởi vì miệng mình tiện biến thành loại cục diện này nhưng hắn lại không có mặt mũi giải thích, chỉ đành quay đầu nói câu, "Bổn vương khát nước!"

Nhược Hi bị Dạ Thiên Triệt đột nhiên chuyển hoán trong lời nói đề muốn làm mộng, nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng hắn nói khát nước là có ý gì.

Gặp Nhược Hi sững sờ bộ dáng, Dạ Thiên Triệt lại đề cao thanh âm, "Bổn vương là nói, bổn vương khát nước!"

"Cái kia, ngươi không thấy chén trà trước mặt ngươi sao? Vì sao ngươi không uống?" Nhược Hi vẻ mặt biểu tình ngươi nhìn không tới sao, tổng cảm giác tên Dạ Thiên Triệt này hôm nay là lạ, nhưng lại nói không nên lời là lạ chỗ nào. 

"Ngu ngốc!" Dạ Thiên Triệt thấp giọng mắng một câu, đưa tay đã cầm chén trà của Nhược Hi uống một hơi cạn sạch, cho dù hành vi của hắn thoạt nhìn rất đột ngột rất vô lễ nhưng động tác lại như cũ thật tao nhã.

"Cái kia là chén của ta!" Hắn khát đến choáng váng sao?

Dạ Thiên Triệt làm như không nghe thấy lời Nhược Hi nói, đem chén cầm trong tay đẩy tới trước mặt Nhược Hi, hắn phát hiện nguyên lai cùng nữ nhân ngốc này câu thông không thể dựa theo lẽ thường, muốn làm cái gì trực tiếp làm là được, nhìn xem, bộ dáng trợn mắt há hốc mồm hiện tại của nàng so với vừa rồi đáng yêu hơn nhiều!

Môi của nàng thật mê người, Dạ Thiên Triệt tự dưng nhớ đến đêm hôm đó, nụ hôn nhẹ nhàng kia, lại nhìn bộ dáng nàng, bỗng nhiên một phen lao qua chỗ nàng, ôm nàng ngồi ở trên đùi hắn. 

"Này, ngươi... Ngươi... ngươi muốn làm gì?" Nhược Hi bị hành động bất ngờ của hắn làm sợ tới mức nhảy dựng, tâm suýt nữa nhảy ra ngoài, vội giãy dụa.

Bất đắc dĩ, cánh tay của nàng gắt gao bị Dạ Thiên Triệt kiềm chế, lực đạo không lớn không nhỏ, vừa đủ độ mạnh yếu làm cho nàng không thể lộn xộn. 

Đầu ngón tay Dạ Thiên Triệt đầu nhẹ nhàng xẹt qua đôi môi đỏ mọng của Nhược Hi, trong tròng mắt ba quang ly hợp như rượu, dáng vẻ kinh hoảng của nàng thật đáng yêu, làm cho tâm tình của hắn tốt, khóe môi gợi lên một chút cà lơ phất phơ cười, "Tiểu Hi Hi, ngươi ta hiện tại ở cái dạng này, ngươi nói ta muốn làm gì?"

"Ngươi... Ngươi..." Ngươi không phải là muốn hôn ta đi? Nhược Hi gian nan nuốt một ngụm nước bọt, tim đập nhanh không giống như của mình.

Cũng hoặc là, giữa ban ngày ban mặt, hắn... hắn đột nhiên sắc đảm che trời (ý nói tình dục lấn át lí trí), tưởng ở trong này muốn nàng?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui