Sau một ngày mệt mỏi với các văn kiện giấy tờ người Hạ Thanh cũng mềm nhũn cả ra.
Cô chỉ đành cười gượng khi để bản thân tới bước đường này.
Chả trách cô quá tài giỏi nên phải làm nhiều công việc.
Nằm trên giường đọc quyển tiểu thuyết thanh xuân vườn trường mới mua hôm trước.
Bàn tay thon dài lật từng trang sách " xoạt xoạt " lòng cô không ngừng trùng xuống.
" Trần Nguyệt Quang thẫn thờ nhìn Ngọc Bạch Hoa.
Chỉ hắn biết rõ trong lòng hắn cô không có vị trí gì đặc biệt.
Người thì nhỏ nhắn, mặt lại ngốc nghếch ,còn thích lo chuyện bao đồng.
Cô chẳng có điểm nào khiến hắn yêu thích.
Biết rõ là vậy mà cớ sao lòng hắn đau ? Biết là thế mà sao nước mắt lại rơi ? Hòa mình vào cơn mưa Trần Nguyệt Quang đứng lặng một góc nhìn Ngọc Bạch Hoa và Trần Minh Trí hôn nhau.
Tim như từng đợt quặn thắt lại đau điếng cả người.
Lảo đảo hắn đi khập khiễng như kẻ thua cuộc trong cuộc sống , mất tất cả.
Hắn hiểu rõ đạo lý đối xử chân thành với một người chưa chắc đã có tình cảm của người đó.
Nhưng cái gọi là tình đơn phương vẫn quá đỗi đau khổ mà ngọt ngào.
Trần Nguyệt Quang dưới cơn mưa khe khẽ chúc phúc cho hai người họ mặc cho nước mắt chảy."
Hạ Thanh rùng mình cả lên cảm thán " Hay".
Đọc biết bao cuốn tiểu thuyết nam phụ si tình nữ chính mà bất chấp tất cả dù là chuyện vô đạo đức.
Rồi nhận lại cái kết đắng cho cuộc đời là bị nam chính trừng trị mạng sống.
Hay nam phụ cam tâm tình nguyện hy sinh thân mình để cứu nữ chính.
Thật sự hiếm thấy nam phụ nào dứt khoát như vậy ! Hạ Thanh bất giác lấy tay miết theo tên Trần Nguyệt Quang trên sách nói khẽ:
- Lý trí , dứt khoát như thế liệu ngươi có say đắm một ai không ?
Nói xong lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu.
Hạ Thanh không hay bản thân ngủ bao giờ .
___________________________________
- Con đ*** này , mau dậy! Mày làm bộ đáng thương cho ai coi hả ? Mẹ kiếp con ả Ngọc Bạch Hoa...
Sau khi bị xối cho thùng nước cóng nồng nặc mùi , Hạ Thanh tỉnh dậy mà lòng ngơ ngác.
Cái gường big size của cô đâu rồi ? Chăn ấm gối êm, đèn chùm xinh xắn đâu rồi ? Khung cảnh trước mắt là cái gì thế này ? Trường học ? Hạ Thanh ngẩng đầu lên thấy một cô bé ngũ quan xinh đẹp, kiêu kì đang dùng ánh mắt khinh bỉ với cô.
Lại quay qua thấy trong kính một cô bé đang ngồi bệch dưới sàn với đống rác rưởi ,quần áo ướt nhem ,đáng thương vô cùng .Cô bé đáng thương đó hình như là Hạ Thanh cô.
Chưa tỉnh táo cô loáng thoáng nhớ lại câu nói của cô bé kia cái tên " Ngọc Bạch Hoa " .
- Mạc Lạc , sao cậu lại bắt nạt Hạ Thanh ?
Một giọng nói trong trẻo vang lên khiến mọi người phải hướng theo tìm chủ nhân của âm thanh đó.
Khuôn mặt bầu bĩnh ,đôi mắt bồ câu long lanh cùng đôi môi nhỏ nhắn làm người khác không khỏi thốt lên " thật dễ thương ".
Cái trán chơn nhẵn cùng tóc mái ngố càng tô điểm cho sự đáng yêu .
- Ngọc Bạch Hoa ?
Hạ Thanh vô thức vang lên cái tên đã đọc trong cuốn tiểu thuyết.
Và đáng sợ cô bé lại nghiêng đầu ngọt ngào đáp :
- Ân .Hạ Thanh , em không sao chứ ?
Người cô run lên từng đợt vì sợ hãi.
Thế là cô xuyên rồi ? Khối tài sản kếch xù mà cô kiếm được chưa hưởng thụ liền bay rồi ? Cô còn chưa yêu đương cứ thế mà xuyên qua một cuốn tiểu thuyết ? Đáng sợ hơn lại nhập vào Hạ Thanh , người cùng tên với cô nhưng số phận bi đát.
Lục Hạ Thanh - phế sài nhà họ Lục ,nhút nhát , yếu đuối và kém cỏi.
Giữa tình tiết truyện lại bị nam chính đẩy ra hứng một đạn cho nữ chính.
Lão nam chính được lắm ! Chính hắn không cứu lại đẩy cô ra làm bia đỡ đạn.
Cắt đoạn suy nghĩ giọng nói điêu ngoa của Mạc Lạc vang lên :
- Đều là lũ rác rưởi ! Một kẻ là đồ bỏ đi , kẻ còn lại tham muốn câu dẫn đàn ông !
- Cùng một loại như ngươi.
Hạ Thanh đứng dậy liền phát hiện chân bị dậm đến mức cà nhắc , đau một dạng túa ra mồ hôi lạnh.
Lòng đã nặng nề lại thêm khó chịu.
Thoáng nhìn qua chân Mạc Lạc ánh mắt cô ánh lên tia sáng.
Không để cô nàng Mạc Lạc điêu ngoa phát hỏa cô liền dắt tay Ngọc Bạch Hoa đi.
Có ngu đâu mà ở lại cho cô nàng phát tiết , cô giờ đây người đau nhức ê ẩm đánh không lại chục người điêu ngoa , chua lè một chỗ.
Đi ra khỏi là khu vườn vắng bóng người, chính xác là heo hắt, đìu hiu một dạng đáng sợ.
Hạ Thanh khẽ nhíu mày nhìn qua Ngọc Bạch Hoa chính trực lại có chút yếu mềm.
Cô suy nghĩ điều gì đó liền nghe giọng nam trầm thấp vang lên :
- Hoa Nhi ,em không sao chứ ? Có chuyện gì liền nói anh nghe được không ?Đừng mạo hiểm đi một mình được không em ?
Trần Minh Trí một thân đồng phục , cà vạt ngay ngắn nhìn rất chỉn chu, trưởng thành khí chất.
Nói xong hắn liền nhìn qua Hạ Thanh có chút khó chịu.
Cô chính là nguyên nhân khiến Hoa Nhi suốt ngày lo lắng ,chạy tới lui cứu giúp .
Hạ Thanh nhìn thẳng vào mắt Minh Trí liền biết hắn nghĩ.
Cô liền cụp mắt xuống trong lòng khẽ run rẩy, hình tượng ngây thơ chưa chắc đã đúng!