Nữ Phụ À Nam Phụ Không Tầm Thường


Trần Nguyệt Quang ngắm nghía cây rìu trong tay Hạ Thanh.

Càng nhìn càng thấy quen thuộc.
- Không biết cây rìu này ở đâu vậy bạn học Hạ ?
- À , cây rìu ở phòng dụng cụ lao động em vô tình thấy đấy ạ .
Hạ Thanh mỉm cười nói.

Thái dương của Trần Nguyệt Quang lần nữa giựt giựt liên tục.
Vào lúc bầu không khí căng thẳng có một thiếu niên dáng người cao ráo ,vẻ ngoài năng động hớt ha hớt hải chạy vào phòng kỉ luật, gấp gáp nói:
- Nguyệt Quang không xong rồi ! Sâu bướm chúng ta chăm bị ai chặt mất rồi ! Gãy rồi !
Cậu thiếu niên tươi tắn đó chính là Tạ Đông-bạn thân của Trần Nguyệt Quang.
Sâu bướm mà Tạ Đông nhắc đến chính là cái cây bị Hạ Thanh chặt đi.
Tạ Đông nói xong rồi ứa nước mắt.

Sâu bướm chính là một tay cậu chăm bẵm mà lớn lên.

Bắt từng con sâu ,con bọ ,con bướm để cây có thể phát triển tốt .Thế mà kẻ khốn nạn nào ăn gan hùm mật gấu dám phá Sâu bướm của cậu?
Tức giận ,ủy khuất Tạ Đông ứa nước mắt thút thít.

Trần Nguyệt Quang thấy Tạ Đông vậy ,quay qua thấy Hạ Thanh như con nai vàng ngơ ngác không biết gì đứng đó ,hắn càng thêm đau đầu.
Hạ Thanh nghe cậu thiếu niên nói vậy có chút hoảng hốt.

Là ai có cùng tần số với cô mà đi chặt cây của trường ? Người này thật thú vị ! Hạ Thanh cười hà hà trong bụng tính toán làm quen với người có chung tần số với cô.
Tạ Đông đang uất ức ,khó chịu liền phát hiện còn có một người khác trong phòng.


Ánh mắt cậu ta như tỏa sáng .Bạn học này thật sự đẹp.

Đôi mắt hoa đào trong trẻo có chút ranh ma ,linh hoạt.

Mái tóc đen thắt một bím nhỏ buộc nơ ,còn lại như thác nước đổ xuống óng ánh ,dịu dàng vô cùng.

Khí chất tươi tắn ,thanh mát của thanh xuân.

Thật là một mỹ nữ hiếm gặp.
Tạ Đông đắm chìm trong nhan sắc của Hạ Thanh.

Cậu chăm chú ,tỉ mỉ ngắm nhìn ,phân tích từng chút một.

Và rồi Tạ Đông nhìn xuống bàn tay bé nhỏ của Hạ Thanh đang cầm một cái rìu lớn khiến người hoảng sợ.
Cái rìu ? Cái rìu để làm gì ? Cái rìu để chặt cây.

Cây nào ?Sâu bướm !!!
Tạ Đông mắt trợn ngược lên kinh hãi.

Khó khăn cậu quay đầu qua nhìn Trần Nguyệt Quang.

Thấy Trần Nguyệt Quang gật đầu ,tâm Tạ Đông như bị ai đó đào bới hết đi.
Tạ Đông đau lòng ,bước chân nặng nề đến chỗ Hạ Thanh .
- Bạn học , cây rìu này...
- Dạ ?
Tiếng " Dạ " ngọt ngào ,trong trẻo như làn nước thổi qua tâm can héo úa của Tạ Đông.

Nhưng nhiêu đó không đủ để cứu vớt sự nghèo nàn ,mục rửa của mảnh đất trong tim Tạ Đông.
Tạ Đông nặng nề đi đến .Tay run run cầm lấy chiếc rìu to tướng trong tay Hạ Thanh ,buồn rầu nói :
- Bạn học , bạn học thật tốt ,thật anh hùng.

Cậu là người đã cứu Sâu bướm khỏi tay kẻ tàn ác chặt phá đúng không ? Nhưng, vì người kia quá mạnh nên cậu đành nghẹn khuất mà lên phòng kỉ luật báo! Bạn học đừng lo , dù người đó có là ai thì Nguyệt Quang và tớ đều ra sức bảo vệ cậu!!!
Tạ Đông với ánh mắt mãnh liệt , giọng nói cương trực.

Một tay đặt lên vai Hạ Thanh, một tay áp vào tim cậu như lời hứa hẹn son sắt.

Hỡi mỹ nhân hãy dựa dẫm vào ta , không ai có thể bắt nạt bạn mỹ nhân cả !
Khóe môi Trần Nguyệt Quang co rút dữ dội.

Sao hắn lại có một người bạn khờ không ai bằng như vậy chứ ?!
Hạ Thanh đứng nghe không hiểu gì cả.

Trả lại cho lời hứa đầy anh hùng của Tạ Đông là một khuôn mặt mộng bức ,vô tội.

Trần Nguyệt Quang thật sự không nhìn nổi vẻ mặt ngu ngốc ,anh hùng của Tạ Đông nữa.


- Thủ phạm chặt Sâu bướm là bạn học Hạ.
- Ai là bạn học Hạ ?
Tạ Đông nghiến răng nói từng chữ.

Lửa giận trong lòng cậu như bùng nổ.
- Là bạn học đó.

Hạ Thanh.
Dứt lời ,Trần Nguyệt Quang liền lên tiếng kêu Hạ Thanh.

Hạ Thanh hưởng ứng lời gọi ,đáp " Dạ ".
Tạ Đông sững người tại chỗ.

Kẻ ác độc chặt Sâu bướm của cậu là bạn mỹ nữ ?Tạ Đông giọng run rẩy , không tin được nói :
- Nguyệt Quang à ,thà nói cậu làm tớ còn tin chứ bạn học mỹ nữ này thì...tớ không thể tin được !!!
Giọng run rẩy ,vẻ mặt sắp khóc của Tạ Đông khiến Trần Nguyệt Quang thở dài không nói.
Tạ Đông thấy vậy người càng run rẩy hơn.

Nhưng cậu không nói tiếng lớn tiếng nhỏ nào.

Tâm hồn héo úa càng thêm khô cằn.

Tạ Đông bây giờ như pho tượng đá tàn tạ , một làn gió thổi cũng đủ vỡ nát.
Lúc này Hạ Thanh bắt kịp tình hình liền tái mét mặt , tội lỗi không thôi.

Cô đi đến chỗ Tạ Đông vỗ về lưng cậu ,không ngừng hối lỗi.
- Cậu ơi ,tớ xin lỗi .Tớ bừa bãi quá ,bữa nào tớ dẫn cậu đi ăn hay đi chơi để chuộc lỗi được không ?
Hạ Thanh liên tục ríu rít ,chân thành xin lỗi Tạ Đông.

Tạ Đông thấy vậy cũng vơi bớt nỗi buồn rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.


Tạ Đông nở một nụ cười sáng chói ,khanh khách nói :
- Không sau đâu bạn mỹ nữ.

Nhớ bữa nào bao tớ bữa ăn ngon ngon là được .
Nói xong Tạ Đông còn hào phóng nháy mắt một cái lém lỉnh.

Trần Nguyệt Quang chỉ biết cười trong lòng .Đúng là con nít dễ nói chuyện với nhau.
- Nếu bạn học Hạ không còn việc gì thì về lớp học được rồi.
Trần Nguyệt Quang tiếp tục làm việc với giấy tờ.

Nghe hắn nói bỗng chốc Hạ Thanh trở thành con mèo nhỏ.

Ngơ ngáo nhặt giấy tờ đã rớt của Trần Nguyệt Quang lên đặt trên bàn.

Hạ Thanh cười ngu ngốc nói :
- Anh Trần ...
- Sao vậy bạn học Hạ ?
Trần Nguyệt Quang ngẩng đầu.

Đối diện là khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt trong trẻo, quật cường của Hạ Thanh.

Tim Trần Nguyệt Quang như hẫng đi một nhịp.

Dường như lúc này hắn nghe rõ tiếng tim đập " thình thịch " của bản thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận