Nữ Phụ À Nam Phụ Không Tầm Thường


Mọi người đều nói ở hiền gặp lành ,làm việc xấu thì có luật nhân quả.

Hạ Thanh tự nhận suốt cuộc đời của cô chả làm việc gì xấu xa ,ngược lại với luân thường đạo lý.

Vậy cớ sao ,hết người này đến người khác tìm cô gây sự ?
Hạ Thanh trên đường về lớp học liền bị một người kéo vào góc khuất.

Ngẩng đầu lên đã thấy bộ dạng xinh đẹp ,trong sáng của Ngọc Bạch Hoa.

" Chát ".
Ngọc Bạch Hoa với khuôn mặt dữ tợn đánh thẳng vào mặt Hạ Thanh.

Lực đạo lớn cùng với móng tay dài cố ý cào vào mặt Hạ Thanh.

Nhìn khuôn mặt của Hạ Thanh sưng tấy lên ,ướm máu vài đường Ngọc Bạch Hoa thỏa mãn cười.

Khuôn mặt của Hạ Thanh luôn làm Ngọc Bạch Hoa khó chịu như xâu xé ,giày vò.

Không ai được phép nổi bật hơn cô ta.
Hạ Thanh bị tát đến choáng váng.

Chưa kịp phản ứng lại ,ở tay liền phát lên cơn đau.
- Hức .
Cơn đau bất ngờ xảy ra khiến Hạ Thanh chịu không được mà phát ra tiếng kêu.
Cổ tay thon dài ,trắng trẻo của Hạ Thanh bị Ngọc Bạch Hoa dứt khoát đâm kim tiêm vào.


Không nhắm vị trí ,không động mạch chủ .Máu chảy ra liên tục.
Hạ Thanh cử động không được .Ngọc Bạch Hoa cười nham hiểm tiếp tục bơm chất lỏng trong ống kim tiêm vào người Hạ Thanh.

Nhận thấy Hạ Thanh mất hết sức lực ,ánh mắt Ngọc Bạch Hoa trở nên dữ tợn.
Hình tượng ngọt ngào ,trong sáng ,thánh thiện đều biến mất.

Ngọc Bạch Hoa hiện giờ như con rắn độc cắn xé con mồi.
" Chát ".
" Bốp ".
Tiếng đánh đập không ngừng vang lên.

Ngọc Bạch Hoa ra sức đánh Hạ Thanh.

Tay đánh đến mỏi nhừ thì cô ta dùng chân đạp mạnh vào bụng Hạ Thanh.
- Hức.
Hạ Thanh người không còn sức chỉ biết co ro người lại bảo vệ những chỗ nguy hiểm.
Ngọc Bạch Hoa thấy thế càng đánh càng hăng.

Cô ta cúi người kéo cổ áo Hạ Thanh đến , thầm thì bên tai cô :
- Rồi sẽ có một ngày tao khiến mày đau khổ nằm dưới thân của " những " kẻ khác mà rên rỉ .Cả đời không thể ngẩng đầu !
Nói xong Ngọc Bạch Hoa đá thêm vài cái vào người Hạ Thanh rồi bỏ đi.
Hạ Thanh đầu choáng váng ,người không còn sức lực chỉ biết nằm đó.

Cả thân cô đều đau! Đưa mắt nhìn cổ tay chảy máu liên tục Hạ Thanh cười.

Hạ Thanh cô thật sự sống quá nhân từ rồi.
Trước khi mất ý thức hoàn toàn .Hạ Thanh nghe tiếng kêu vang vọng đầy sốt ruột của Mộc Mộc:
- Hạ Thanh , Hạ Thanh...
Nhưng Hạ Thanh chẳng thể đáp lại.

Mí mắt nặng trĩu ,cô bất tỉnh.
-----------------------------------------------------
" Tít tít "...." Bíp ".
Tiếng máy móc liên tục vang lên .Mùi nồng của thuốc sát trùng .
- Trần Nguyệt gia , cô bé này đã bị người ta tiêm một lượng lớn thuốc mê rồi bị đánh đập tàn nhẫn.

Nhưng may sao sức lực không lớn ,nếu không...e là không bảo toàn hết được .
Trần Nguyệt Quang vốn luôn mỉm cười dịu dàng lúc này lại thâm trầm lạnh lẽo.

- Là may à ?
Giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến bác sĩ hoảng sợ.
- Không , không ạ !
- Bao lâu thì tỉnh dậy ?
- Sớm thôi ạ , trễ nhất là tối nay !
- Ra ngoài.
- Vâng.

Bác sĩ sợ hãi mà lui ra ngoài.

Trần Nguyệt Quang thật sự quá đáng sợ.
Sau khi bác sĩ ra ngoài .Trần Nguyệt Quang đi đến giường bệnh ngắm nhìn Hạ Thanh.
Khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ đây một bên mặt xưng tấy ,băng keo dán vết thương lại những chỗ ướm máu.

Đôi mắt vốn linh động ,quật cường lại nhắm nghiền.

Cả người chỗ bầm tím ,chỗ băng bó.

Cổ tay phải dù đã được quấn băng nhưng vẫn thấy máu ướm ra.
Trần Nguyệt Quang lấy tay chạm nhẹ nhàng vào mặt Hạ Thanh.

Rồi xoa đầu tóc mượt mà ,xinh đẹp của Hạ Thanh.

Hắn nhớ nhóc con này luôn mỉm cười mà kêu hai tiếng " anh Trần ".
Là người nào dám bỏ qua sự cảnh cáo của hắn mà dám động đến Hạ Thanh?
Sự lạnh lùng ,sát khí không thể giấu.

Trần Nguyệt Quang ra lệnh cho người dưới trướng tìm không tha.
- Anh , anh Trần.
Giọng nói sợ hãi ,lắp bắp của Mộc Mộc vang lên khiến Trần Nguyệt Quang thoát khỏi lạnh lẽo.
Trần Nguyệt Quang nhìn Mộc Mộc rồi mỉm cười dịu dàng ,bước ra ngoài.

Hai tiếng " anh Trần " dường như chỉ có mình Hạ Thanh gọi là đặc biệt.
Thấy Trần Nguyệt Quang ra khỏi phòng Mộc Mộc lo lắng đến giường bệnh.

Nhìn tình trạng của Hạ Thanh ,Mộc Mộc không khỏi ứa nước mắt.

Đúng là Mộc Mộc làm bạn với Hạ Thanh mới đây thôi.

Nhưng thật sự Mộc Mộc rất mến Hạ Thanh.


Mến cái dáng vẻ tự do tự tại ,cợt nhã mà ấm áp của Hạ Thanh.
- Hạ Thanh cậu đừng lo .Tớ sẽ khiến người đánh cậu trả giá!
Mộc Mộc cầm tay Hạ Thanh kiên định nói.

Dù người đó có là ai ...Mộc Mộc bằng mọi giá cũng khiến người đó trả giá đắng.
Mộc Mộc vẫn im lặng ngồi đó.

Tưởng mọi thứ đã yên nhưng lúc này cửa phòng lại lần nữa mở ra.

Trần Quang Trí và Ngọc Bạch Hoa đến.
Ngọc Bạch Hoa từ cửa đã chạy nhào đến giường bệnh của Hạ Thanh mà khóc lóc :
- Hạ Thanh, em sao vậy ? Là kẻ ác độc nào đã làm thế với em ?
Ngọc Bạch Hoa vừa nói vừa khóc thật sự rất thương tâm.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một Ngọc Bạch Hoa lo lắng ,đau khổ cho Hạ Thanh.

Không một ai nghĩ đó là kẻ ra tay tàn độc như thế này .
Trần Quang Trí bỏ những lời khóc lóc thảm thiết của Ngọc Bạch Hoa ngoài tai.

Hắn ta chỉ thấy ngỡ ngàng đến không thể tin được.

Lồng ngực của Trần Quang Trí đau nhói lên không tả.
Ngọc Bạch Hoa nắm chặt vào tay phải của Hạ Thanh mà thỏa mãn trong lòng.

Hạ Thanh chỉ có thể có bộ dạng thảm hại như thế này !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận