Hức...
Chưa kịp vui mừng vì nhận ra tình cảm của bản thân .Người Hạ Thanh liền tê rần như có hàng vạn con kiến đang thi nhau đâm chích .Đau ran rát như thể muốn lột làn da trắng trẻo mịn màng của cô.
Hạ Thanh gục xuống giường bệnh ,ra sức co rúm người lại để giảm cơn đau.
Nhưng vô vọng.
Mồ hôi lạnh túa ra chiếc lưng gầy gò ,quần áo cũng ướt đẫm.
" Đau quá , đau chết mất ".
- A.
Hạ Thanh không khỏi kêu đau thành tiếng.
Cơn đau không giảm mà còn trở nặng hơn .Như có một áp lực kinh khủng khiếp đè ép lên tim của cô.
Vừa đau vừa không thở nổi.
Loại thống khổ này vượt quá sức chịu đựng của Hạ Thanh.
Trần Nguyệt Quang mở cửa vào phòng liền thấy khung cảnh Hạ Thanh đau đớn tựa thể muốn chết đi sống lại.
Không hiểu sao lòng hắn như đặt trên chảo dầu nóng ,sốt ruột vô cùng.
Hắn ra sức bấm nút khẩn cấp gọi bác sĩ đến.
Nhìn Hạ Thanh co ro người bị cơn đau hành hạ.
Trần Nguyệt Quang gấp không thở nổi.
Hắn run tay mà dịu dàng xoa lên mái tóc Hạ Thanh :
- Hạ Thanh , em chờ chút ,bác sĩ sắp đến rồi .
Hắn chờ , cô chờ.
Nhưng cơn đau này gấp gáp đến độ không muốn chờ một ai.
Cứ thế nó cứ giày vò , từng lúc như muốn rút cạn sinh mệnh của Hạ Thanh.
Trần Nguyệt Quang thấy vậy chờ không nổi nữa.
Hắn đứng phắt dậy chạy ra ngoài tìm bác sĩ.
Không ai biết trong lòng hắn nghĩ cái gì.
Chính hắn cũng không rõ.
- Trần Nguyệt gia , Trần Nguyệt gia , có chuyện gì vậy ?
Trần Nguyệt Quang chạy ra phòng không bao lâu liền bắt gặp một tốp bác sĩ lần lượt kéo đến.
Các bác sĩ nhìn Trần Nguyệt Quang không khỏi hoảng sợ.
Ánh mắt đỏ ngầu lạnh lùng , gân xanh trên trán cũng muốn nổi theo.
- Mau đi khám cho em ấy !
Giọng nói lạnh lẽo ,gằn từng tiếng khiến con người không tự giác sợ hãi mà nghe theo.
- Vâng , vâng.
Các bác sĩ sợ hãi mau chóng bước vào phòng bệnh.
Trần Nguyệt Quang ở ngoài cánh cửa nhìn bác sĩ không ngừng bận rộn kiểm tra Hạ Thanh.
Tâm của hắn hoảng sợ.
Sợ rằng con của Hạ phu nhân có chuyện gì xảy ra.
Hạ Thanh lúc này đau đớn không nguôi.
Không còn sức .Cô lờ mờ thấy bác sĩ đang lấy máu .
- Lấy máu nhiều thế này ,chết đó bác sĩ.
Hạ Thanh rên rỉ nói.
Cô ráng trố mắt nhìn một ống máu lớn được rút ra từ cơ thể ốm yếu của bản thân mà lực bất tòng tâm.
Tiếc nuối là vậy nhưng mí mắt của Hạ Thanh ngày một nặng dần rồi nhắm nghiền lại.
Mọi thứ diễn ra xung quanh Hạ Thanh hoàn toàn không cảm nhận được.
- Máy kích điện , mau !
- Thuốc đâu rồi ?
- Mau kích thêm điện !
- Không xong rồi bác sĩ , nhịp tim của bệnh nhân ngày càng giảm !!!
Giọng nói hoảng hốt của các bác sĩ liên tục vang lên.
Không nói đến một Trần Nguyệt gia đứng ngoài kia.
Chỉ nói đến chức trách lương tâm của một bác sĩ ,không ai monh bệnh nhân của mình ra đi.
- Bằng mọi giá phải cứu nạn nhân !
Vị bác sĩ nhìn lớn tuổi nhất , dày dặn kinh nghiệm nói.
- Kích điện thêm lần nữa !
Trần Nguyệt Quang chứng kiến mọi chuyện diễn ra, nghe được điều bác sĩ nói.
Hắn chỉ có thể ngồi sụp xuống ghế chờ.
Hắn từ trong túi áo khoác lấy ra một điếu thuốc.
Ngón tay thon dài lạnh lẽo châm lửa lên.
Ngọn lửa nhỏ từ thùng quẹt không đủ xoa ấm trái tim đang lo sợ của hắn.
Cô bé bán diêm đốt 3 que diêm có thể đạt như ý nguyện.
Vậy Trần Nguyệt Quang hắn có thể không ?
Hắn chậm rãi châm một lần ước Hạ Thanh bình an.
Từ tốn châm lần hai mong Hạ Thanh mạnh khỏe.
Và châm lần ba cầu Hạ Thanh qua khỏi .
Nhưng nực cười thay Trần Nguyệt Quang ơi.
Cô bé bán diêm đã ra đi mãi mãi ở que diêm thứ ba.
Vậy hắn hay là Hạ Thanh sẽ ra đi mãi mãi ?
Trần Nguyệt Quang đưa điếu thuốc lên hút.
Nhìn làn khói trắng bay lượn lờ ,mờ ảo tâm hắn cũng trượt dài theo.
Truyện cổ tích không phù hợp với hắn.
Các bác sĩ ra ngoài phòng bệnh .Tâm trạng hết sức nặng nề.
- Trần Nguyệt gia.
- Nói.
Trần Nguyệt Quang ngồi trên ghế chờ ,tay cầm điếu thuốc , tay vuốt tóc lên.
Ánh mắt như hồ ly lạnh lẽo thấu xương , yêu nghiệt cám dỗ con người .
- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch...!Nhưng, không thể hưởng dương tới già.
Trần Nguyệt Quang âm trầm không nói lời nào.
Các bác sĩ tiếp tục nói , giọng nói trở nên run rẩy:
- Loại thuốc được tiêm vào bệnh nhân có chứa một lượng lớn gây tổn thọ con người.
Mà bệnh nhân được tiêm vào quá nhiều .Chỉ sợ , chỉ sợ...
Trần Nguyệt Quang lạnh lẽo nói :
- Chỉ sợ điều gì ?
- Chỉ sợ bệnh nhân sẽ chết trẻ !
Vị bác sĩ nói hết sức thận trọng cùng run sợ.
Khí thế của Trần Nguyệt Quang quá sức áp đảo.
Như tu la được tắm máu mà trổi dậy thống trị tất cả.
Là người mãi mãi không được chọc đến.
- Làm phiền các vị rồi !
Trần Nguyệt Quang đứng dậy bắt tay với bác sĩ rồi vào phòng .
Các bác sĩ như trút được lưỡi hái cận kề cổ mình mà thở phào một hơi.
Ai nấy nhanh chóng tản đi.
Trần Nguyệt Quang lấy ghế ngồi bên cạnh giường bệnh.
Nhìn những ống dây nhợ chằn chịt trên người Hạ Thanh mà Trần Nguyệt Quang đau đớn.
Như có ai lấy con dao cắt từng lát thịt một trên người hắn.
Lấy tay vuốt tóc mai của Hạ Thanh.
Hắn nhớ có cô gái nhỏ vẻ ngoài xinh xắn ,linh động lòng người luôn làm người ta khó hiểu.
Lúc thì rụt rè ,nhút nhát.
Lúc thì như phá kén trở thành một con bướm xinh đẹp thoải mái bay lượn dưới ánh trời tươi sáng.
Hắn nhớ cô gái nhỏ quật cường ,lắm trò tranh thủ trả đũa những kẻ ăn hiếp mình.
Hắn nhớ cô gái nhỏ cười ngọt ngào kêu hai tiếng " anh Trần ".
Trần Nguyệt Quang vén tóc mai của Hạ Thanh rồi đưa tay xoa nhẹ chiếc má vốn bầu bĩnh ,tròn đầy giờ đã hóp vào một lõm.
- Sao không gọi " anh Trần Nguyệt " mà lại gọi là "anh Trần "?
Trần Nguyệt Quang thủ thỉ nói rồi thôi ,hắn cúi xuống dựa trên giường bệnh.