Hạ Thanh cực khổ về phòng trọ mướn gần trường.
"Hạ Thanh " vốn là phế vật của Lục gia ,bị trục xuất khỏi gia tộc.
Cô cũng không được chu cấp tiền sinh sống ,tự sinh tự diệt khó khăn vô cùng.
Số tiền cô dùng để mướn trọ, ăn uống ,sinh hoạt vốn là tiền mà mẹ cô để lại, khá nhiều để dư dả trang trải cuộc sống.
Nằm trên giường Hạ Thanh suy nghĩ rồi cầm điện thoại lên.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ mà mở khóa điện thoại.
Đập vào trước mắt là hình nền có ảnh Trần Quang Trí.
Anh ta dựa vào góc tường , cười khẽ với bạn bè nhìn thật trưởng thành ,đẹp mắt vô cùng .Ngỡ ngàng Hạ Thanh mới vào album thì tá hỏa hơn khi toàn là ảnh của anh ta.
Từng cái nhíu mày ,nhăn trán ,ánh mắt lộ vẻ thất vọng ,hay nụ cười rạng rỡ đều được " Hạ Thanh " lưu giữ lại trong máy.
Tình tiết nguyên chủ thích nam chính không được đề cập trong truyện.
Là vì pháo hôi nữ phụ hy sinh cho nam nữ chính nên không cần nói chi tiết sao? Nghĩ nghĩ , Hạ Thanh kiểm tra tiền trong số tài khoản của nguyên chủ.
Nhìn con số to lớn Hạ Thanh không khỏi khép mắt cười mà nhảy cẫng lên vào nhà tắm.
Tiền bạc là gì ? Là phù du thôi ! Nhưng có thể khiến con người ta vui sướng đến nỗi quên đi cơn đau điếng người ! Ha ha...
Ngẩng đầu lên trời cười , cười thỏa thích Hạ Thanh lại bắt đầu nhăn mặt chê bản thân quá thối.
Nhìn bản thân trong gương khóe miệng cô không theo tự chủ mà bắt đầu giật giật :
- Mẹ kiếp ,sao có thể xinh thế này được ? Lục gia cũng thật ngu ngốc ,nhan sắc thế này sử dụng cho gia tộc cũng được mớ tiền.
Nghĩ nghĩ Hạ Thanh lại gật gù :
- Cũng có thể là còn tính người nên mới không làm vậy .
Sáng hôm sau
Hạ Thanh tỉnh dậy sau một giấc dài.
Theo nguyên tác "Hạ Thanh" còn đi học nên cô không thể nào vắng mặt được.
Buộc cao mái tóc dài , chỉnh mái, son bóng.
Hạ Thanh liền trố mắt cười tươi.
Quá mức xinh đẹp !
Đến trường bao nhiêu ánh mắt bất ngờ đều đổ dồn về Hạ Thanh.
Không chỉ nhan sắc nổi bật mà còn là khí chất tự tin ,tỏa sáng , âm trầm của một người từng trải.
Theo trí nhớ nguyên chủ Hạ Thanh liền mò đường tìm vào phòng học.
Khốn nạn hơn khi Mạc Lạc và cô đều học chung lớp.
Tới phòng học cô khẽ dừng lại.
Bọn Mạc Lạc có hay không lại gài bẫy cô ? Xô nước cống ,bụi phấn ,sâu rết, rác rưởi? Trong tâm thế phòng thủ cô liền nhấc chân đạp một cái "ba".
Cánh cửa cứ thế liền mở banh ra rồi gãy mất.
Nhìn bao nhiêu con mắt trố ra cô chỉ biết cười ngượng ngùng hề hề .Xác định không có bẫy Hạ Thanh mới tiến đến dùng một tay nhấc cánh cửa lên rồi lắp lại.
Hạ Thanh chỉ biết cười trong lòng.
Bọn họ không gài bẫy ở cửa nhưng trực tiếp phá bàn học của cô rồi.
Phá cũng thật có não, liền đem 2 cái chân bàn vứt đi.
Hạ Thanh nhìn cũng thật muốn cười ,đằng trước thiếu 2 chân liền sụp xuống ,lũng lẳng vô cùng khó coi.
Ngồi xuống ghế bắt chéo chân, giọng nói uy nghiêm khiến mọi người bất giác cảm nhận được sự uy hiếp :
- Ai làm ?
Hỏi là vậy nhưng trong lòng Hạ Thanh biết hung thủ là ai.
Cả lớp im lặng.
- Ai làm ?
- Khục khục...
Nghe tiếng cười khẽ của bọn Mạc Lạc cô nghiêng đầu ,ánh mắt cũng trở nên cợt nhã.
Hành động đó không khỏi khiến mọi người trong lớp nhìn chằm chằm.
Thật sự rất cuốn !
Không tiếp tục hỏi ai làm .Hạ Thanh đứng dậy đi đến chỗ Mạc Lạc.
Chưa kịp để mọi người suy nghĩ cô làm gì liền nhấc chân đạp ngã bàn của Mạc Lạc.
Không để mọi người định hình liền tiếp tục đạp ngã bàn của tụi hay đi với Mạc Lạc ăn hiếp "cô" .
- Con chó mày làm gì vậy hả ?
- Làm gì ? Chống mắt của mày lên mà coi !
Trước ánh mắt giận dữ của Mạc Lạc ,Hạ Thanh liền lấy một chân đạp lên cái bàn đã ngã ,một tay dùng sức bẻ gãy cái chân bàn.
Thấy chân bàn bị gãy Hạ Thanh liền thích thú bẻ gãy luôn cái chân bàn thứ hai.
- Con đ**m , mày...
" Rắc rắc "
Chưa kịp nói xong Mạc Lạc lại trố mắt nhìn Hạ Thanh tiếp tục bẻ những cái chân bàn của hội chị em.
Tức giận , căm ghét, thù hận tất cả đều xông lên đỉnh đầu.
Mạc Lạc chuẩn bị nhào vào đánh Hạ Thanh.
Hạ Thanh quay đầu qua nhìn chằm chằm Mạc Lạc , miệng còn mở rộng cười .Cảm giác được nguy hiểm Mạc Lạc chỉ biết đứng yên mà nhìn.
Mạc Lạc chính là sợ ! Quá đáng sợ ! Như bộ phim những con ma chui ra từ tivi !
Hạ Thanh càng bẻ càng hăng ,rồi nhanh chóng hụt hẫng khi nhận ra hết bàn để bẻ.
Lúc này giọng nói trong veo , nhu mì như nước của Ngọc Bạch Hoa vang lên :
- Hạ Thanh làm gì vậy ? Sao em lại quá đáng như vậy ?
Hạ Thanh nhìn ra cửa thì thấy Ngọc Bạch Hoa khuôn mặt hốt hoảng ,khiếp đảm nhìn cô còn long lanh đôi mắt ướt như đã bị cô bắt nạt.
Hạ Thanh cười cười , quá đáng gì chứ ? Nữ chủ nguyên tác này thần kinh có vấn đề sao mà cứ thích tìm "cô" gây chuyện ?