Từ ngày xuất viện Hạ Thanh lên kế hoạch rất rõ ràng.
Cô là phế vật Lục gia ,bị gia tộc vứt bỏ hoàn toàn.
Muốn mượn thế lực từ gia tộc coi trọng địa vị thì cô chỉ còn cách nâng giá trị bản thân lên.
May mắn làm sao Hạ Thanh đang học tại ngôi trường toàn thiếu gia ,tiểu thư từ nhà giàu mới nổi đến cây cổ thụ lâu năm đều tụ hội tất cả.
Cô phải mở rộng mối quan hệ ngoại giao của mình.
Như vậy mới được Lục gia để ý đến.
Một gia tộc nhỏ ,Lục gia có thể không thèm để trong mắt.
Nhưng nhiều gia tộc thì lại là chuyện khác.
Hạ Thanh vừa đi vừa nghĩ ngợi ,không nhận ra một Trần Nguyệt Quang đang đi theo sau.
Trần Nguyệt Quang dõi theo bóng lưng thiếu nữ.
Cảm thấy Hạ Thanh như con nhím.
Nhìn bề ngoài thì dễ thương ,vô hại .Nhưng những cây gai nhọn hoắt vẫn luôn hiện diện không hề thu vào.
Hắn khẽ gật gật đầu.
Cô gái nhỏ đôi lúc lại tươi cười như ánh dương ,đôi lúc lại trầm tư suy nghĩ.
Con gái vốn khó hiểu như vậy sao?!
Bước chân trầm ổn tiến nhanh về phía trước.
Trần Nguyệt Quang lúc này đi ngang hàng với Hạ Thanh.
Nhận thấy cô còn chưa nhận ra sự hiện diện của bản thân.
Trần Nguyệt Quang khẽ nhướng mày đâm chiêu " Rốt cuộc là suy nghĩ điều gì ?".
- Hạ Thanh.
Giọng nói trầm mà thấp vang lên bên tai Hạ Thanh.
Bất ngờ có luồng khí thổi vào tai ,Hạ Thanh khẽ rùng mình ,người cũng hoàn hồn .
Nhìn thấy Trần Nguyệt Quang đứng kế bên, Hạ Thanh ngẩn người có chút bất ngờ.
Cô cứ tưởng cả hai vốn hai đường hai lối ,không gặp nhau.
- Dạ?
- Em đói bụng không ?
Giọng nói dịu dàng hỏi ý kiến Hạ Thanh.
Cô đơ người ,cảm xúc phức tạp không thôi.
Từ nhỏ đến lớn chưa ai hỏi cô như vậy.
Lạ lẫm mà ấm áp.
- Đói ạ .
Có lẽ bắt nguồn từ việc mới lạ mà dịu dàng sưởi ấm lòng.
Cô bất tri bất giác trả lời khác trước đây.
Nếu là trước đây cô đã từ tốn lịch sự mà từ chối.
Nhưng ở Trần Nguyệt Quang có cái gì đó Hạ Thanh chẳng rõ ,khiến cô không thể khước từ hay làm ngơ.
- Vậy anh và em đi ăn nha?
Vẫn là hỏi ý cô nhưng bao phủ thêm một tầng dịu dàng mà dè dặt.
Nhìn người con trai cao ráo đang chờ đợi câu trả lời .Tim Hạ Thanh đập liên hồi.
Cô rũ mắt nhớ đến khuôn mặt yêu nghiệt, lông mi cong vút cũng vì chờ đợi cô mà khẽ run run.
Di chuyển tầm nhìn Hạ Thanh hướng mắt đến cánh tay săn chắc của Trần Nguyệt Quang.
Đường gân nổi lên đầy nam tính cùng ngón tay thon dài.
" Thật muốn nắm ."
Hạ Thanh ngượng ngùng suy nghĩ.
Cô cảm thấy liêm sỉ bao nhiêu lâu nay cô giữ gìn đều vì Trần Nguyệt Quang mà ném đi hết.
Không sót lại miếng liêm sỉ nào cả.
Trần Nguyệt Quang mãi không thấy Hạ Thanh trả lời .Hắn khom lưng xuống chút liền dừng lại, không thể khom được nữa.
Nhìn khuôn mặt đỏ lựng e dè ,ánh mắt chăm chăm nhìn vào tay hắn.
Tim Trần Nguyệt Quang không khỏi rụch rịch.
Cô gái nhỏ đây là thèm thuồng tay hắn sao ?
Càng nghĩ càng thấy bản thân quái đản và biến thái.
Trần Nguyệt Quang xấu hổ thở dài.
Hắn cảm thấy thật ngu ngốc khi nghĩ Hạ Thanh - cô bé nhút nhát đang thèm thuồng nhan sắc tuyệt mỹ này .
- Dạ .
- Em muốn ăn gì ?
- Em ăn gì cũng được ạ .
- Vậy mình đi thôi.
Không nói thêm Trần Nguyệt Quang dứt khoát dẫn Hạ Thanh đến quán ăn gần bên.
Là một quán bán món nướng với không gian cổ kính.
Hạ Thanh bước vào có chút ngượng ngùng.
Cách trang trí của quán này rất riêng tư.
Mỗi bàn đều có vách tường dựng đứng lên ,phía trước còn có rèm che phủ nửa không gian.
Người ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy một nửa ở dưới.
Nghĩ cả hai sẽ cùng ăn đồ nướng ,mặt đối mặt.
Chỉ riêng hai người !!!
Hạ Thanh như núi lửa mà phun trào.
Thật sự quá kích thích !
Nhìn đi ! Giờ cô như con sói già gian xảo đang lăm le con cừu xinh đẹp lực lưỡng Trần Nguyệt Quang.
Trần Nguyệt Quang đứng bên quầy thu ngân chọn bàn.
Hắn như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn chằm chằm hắn một cách ...vô cùng khó nói ,liền rùng mình.
Bất an ,Trần Nguyệt Quang quay đầu nhìn lại thấy Hạ Thanh ngoan ngoãn ,thật thà đứng đó chờ hắn.
Chỉ mỗi cô đứng đó chờ ,chẳng còn ai khác.
Nghĩ bản thân đa nghi Trần Nguyệt Quang khe khẽ lắc đầu phủ nhận ánh mắt đáng sợ kia.
Tiếp tục đứng chờ Trần Nguyệt Quang chọn bàn.
Hạ Thanh nhìn hắn đến cơ thể đều rục rịch.
Móng vuốt không thu liễm mà muốn làm điều xấu xa.
Không nhịn được ,Hạ Thanh nuốt ực ực mấy phát.
Quả thật quá đẹp trai ,quá bổ mắt !
Liêm sỉ là cái gì ,cô không muốn biết cũng không cần nó.
Liêm sỉ không ăn được .Nhưng ngắm trai đẹp thì có thể no con mắt.
Hạ Thanh đúng là một con quỷ háo sắc.
Sau này đến lúc cuối ra đi ,cô vẫn giở trò gian manh với Trần Nguyệt Quang.
Hại hắn tâm can vừa đau đớn vừa yêu đến buồn cười .
- Hạ Thanh .
-Dạ ?
- Em đang chảy máu mũi .
Trần Nguyệt Quang nhìn cô cười dịu dàng đầy thích thú.
Hắn phát hiện cô gái nhỏ rất thích chảy máu mũi.
Sơ hở là máu mũi chảy ròng ròng.
Sở dĩ Trần Nguyệt Quang thích thú trong lòng là vì hắn biết Hạ Thanh chảy máu mũi vì sự đẹp trai của hắn !