Nữ Phụ À Nam Phụ Không Tầm Thường


Vẫn là giọng nói ấm áp, trầm thấp vỗ về trái tim người nghe.

Nhưng bây giờ Ngọc Bạch Hoa như muốn xé toạc mọi thứ ra.
Giận dữ, uất ức, không cam lòng.

Có ai đối xử với cô ta như vậy sao? Không! Ai cũng lấy lòng, hết mực chiều chuộng cô ta.
Đôi mắt to tròn nhìn ngấu nghiến Trần Nguyệt Quang.

Là phẫn uất không thể nào giấu được dưới đáy mắt.
Trần Nguyệt Quang cảm nhận được ánh mắt dữ dội đang nhìn chằm chằm hắn.
Khẽ gật gù cái đầu.

Không cần nhìn hắn cũng biết ánh mắt đó là của ai.
Cô gái nhỏ tay cầm đũa nhanh chóng gắp từng miếng thịt.
Không hiểu sao hắn lại nhoẻn miệng cười.

Bộ dạng Hạ Thanh bây giờ như một con rái cá đang chăm chú bữa ăn của mình.
- Hạ Thanh.
- Dạ ?
Đôi mắt hoa đào thoáng ảo mờ trước làn khói, đôi má phồng lên chứa đầy thịt.
- Em ăn no chưa ?
Trần Nguyệt Quang không phát hiện giọng nói của hắn thêm dịu dàng, chiều chuộng so với thường ngày.
- Chưa ạ.
- Hạ Thanh cũng ở đó hả chú ?
Giọng Trần Quang Trí thoáng bất ngờ vang lên.
Trần Nguyệt Quang khẽ chau mày rồi lập tức giãn ra.


Thời gian điều chỉnh nhanh đến nỗi khó ai mà phát hiện.
Hắn thấy khó chịu trong lòng.

Từ Trần Quang Trí đến Ngọc Bạch Hoa đều là những kẻ phá rối chuyên nghiệp.
- 22-25 đường XX.
Trần Quang Trí ngớ người có chút khó hiểu.

Nhưng nhanh thôi hắn ta liền biết đó là địa chỉ quán thịt.
Không nhiều lời hắn ta liền lấy xe đến địa chỉ Trần Nguyệt Quang cấp.
Ngọc Bạch Hoa uất ức tay nắm chặt góc váy, một tầng nước lưu ly hiện lên trong mắt.
- Hoa Hoa ,Hoa Hoa chỉ là muốn vậy thôi.
Càng nói giọng càng run rẩy đáng thương, ê hề.
Trần Nguyệt Quang cười dịu dàng không cho Ngọc Bạch Hoa một ánh mắt .
- Giúp bạn học Hoa thực hiện được ước muốn là vinh hạnh của tôi.
Ngón tay thon dài nam tính gắp miếng lòng nướng bỏ vào chén Hạ Thanh.

Hắn ngâm nga tiếp lời :
- Hay là bạn học Hoa vốn dĩ không muốn để bạn trai mình gắp, mà là để nam nhân khác gắp cho?
- Phụt.
Đang nhai miếng lòng nướng, Hạ Thanh không khỏi phụt cười.
Trần Nguyệt Quang vốn dĩ miệng lưỡi như dao vậy sao?
Cô cảm thấy chính mình còn chẳng bằng hắn.

Thật là cao thủ !!!
- Không.Không có !!!
Giọng nói nghẹn ngào ,nhu mì.

Nước mắt cũng thi nhau rơi xuống.

Nhìn qua thật đáng thương.
Tâm trạng Hạ Thanh liền sảng khoái.

Cô vốn sợ rằng Trần Nguyệt Quang có tâm tư với nữ chính nguyên tác.

Nên kiêng dè không dám quá đáng với Ngọc Bạch Hoa.
Khóe môi tạo thành một đường cung xinh đẹp, có phần dụ hoặc :
- Chị Hoa Hoa nhiều người như vậy quả thật không cần lo ước muốn của bản thân không thực hiện được.

Anh ở đằng Đông, đằng Tây, Nam, Bắc.
Gắp một miếng lòng nướng bỏ vào miệng, Hạ Thanh cao hứng nói tiếp :
- Chẳng qua chị ngại bạn gái mấy anh quở trách nên không vậy thôi...
Ngón tay mềm mại như nhuyễn ngọc nâng ly trà đang sóng sánh trước mặt .
- Trà xanh này thật đậm! Đúng không chị ?
Cô híp mắt cười nhưng lại lạnh lùng như ngồi trên ghế nhìn xuống đám kiến đang bu quanh miếng ăn.
Ngọc Bạch Hoa không ngừng run rẩy.

Nói bậy! Hạ Thanh chính là nói bậy! Cô ta cũng không chấp nhận lời tỏ tình của ai thì sao nói cô ta mò vào bạn trai người khác!
Tức giận, cô ta nghiến răng ,giọng nói cũng đay nghiến :
- Đừng nói bậy bạ! Chị không đụng vào bạn trai của người khác cũng không thân mật với ai bao giờ !
Nghe đến đây Hạ Thanh phát ra tiếng cười khẽ.
Là không đụng vào ai sao ? Đúng! Không đụng nhưng mập mờ! Chiêu này của cô ta còn cao thâm hơn mấy tay trà xanh hiện giờ.
Giả vờ yếu đuối.

Từ chối không ra từ chối ,chấp nhận cũng không phải.

Gieo hy vọng như thế.

Ngọt ngào như thế.

Lại tự tin nói trước mặt người yêu của những người đó rằng là tự bọn họ theo đuổi ,yêu thích.
Trái tim của những thiếu nữ đó như vỡ vụng, thất vọng.

Tình yêu to lớn như vậy, thời gian lâu như vậy liền vì "trà xanh" mà biến thành hư vô.
- Vậy sao! Thật có lỗi quá, em vô tình chụp được chị đang ôm với anh nào không phải anh Quang Trí.
Giọng nói đầy sự hối lỗi.

Đôi mắt xinh đẹp cũng rũ xuống đầy buồn bã.

Như thể cô đã làm điều gì không thể tha thứ cho bản thân.
Nghe cô nói người Ngọc Bạch Hoa như hóa đá.

Khóe miệng cũng run rẩy :
- Hạ Thanh ,em đừng nói bậy !
Cô ta nắm tay thật chặt ngăn lại sự run sợ, hoảng hốt của bản thân.

Đúng vậy, sẽ không ai biết cả!
Tầm mắt di dời đến bàn tay nắm chặt của Ngọc Bạch Hoa, Hạ Thanh cười khúc khích vui vẻ.
Đúng là cô nói bậy, chẳng có bằng chứng hay tấm ảnh nào cả.
Đúng là cô không biết Ngọc Bạch Hoa có qua lại với những người khác không.

Nhưng nhìn biểu hiện của cô ta thì cô chắc chắn là có !
Bức tường nào cũng có gió thổi qua.
Nhìn toàn thân Ngọc Bạch Hoa run rẩy.

Hạ Thanh cao hứng đến tâm tình sảng khoái.
Trần Nguyệt Quang nhìn đôi mắt hoa đào ẩn ẩn ý cười nghịch ngợm cũng như mở mang tầm mắt.
Hắn nhìn sang Ngọc Bạch Hoa cũng không nói gì.

Thầm nghĩ trong lòng nên tránh xa loại người này.
Suy nghĩ vừa xong liền nghe một giọng nói lạnh lùng máy móc vang lên :
" Không được đi lệch cốt truyện ."
" Phải đối xử tốt với nữ chính.

"
" Phải yêu nữ chính."
Trần Nguyệt Quang sững người chốc lát.
Hắn quay đầu nhìn Hạ Thanh ,quay đầu xung quanh thấy mọi thứ bình thường.

Chau mày, tâm Trần Nguyệt Quang lạnh xuống.
Cả gan suy đoán , hắn lại thử suy nghĩ :
" Phải tránh xa đồ ghê tởm Ngọc Bạch Hoa !"
Giọng nói máy móc lạnh lùng không có hơi ấm lại vang lên trong đầu hắn:
" Cảnh báo! Cảnh báo!"
" Không được chê nữ chính!"
Tay cầm đũa dừng lại Trần Nguyệt Quang ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét Ngọc Bạch Hoa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận