Nữ Phụ À Nam Phụ Không Tầm Thường


Nghe câu hỏi từ Trần Nguyệt Quang, Hạ Thanh không tránh khỏi có chút ngỡ ngàng.
Cô đã làm gì mà để Trần Nguyệt Quang hiểu lầm tai hại như vậy?
Ba dấu chấm hỏi to đùng hiện diện trên khuôn mặt Hạ Thanh.

Ánh mắt cô nhìn hắn như sinh vật lạ lẫm.
- Hạ Thanh, em thích Trần Quang Trí sao?
Trần Nguyệt Quang rụt rè, hai tay nắm chặt tay Hạ Thanh.

Trong lòng có chút thấp thỏm cùng lo âu.
Không phải hắn không tin vào mị lực của bản thân.

Mà là hắn không chắc rằng Hạ Thanh thích hắn.
Nhìn bộ dáng không yên của Trần Nguyệt Quang, tim Hạ Thanh như hẫng thêm một nhịp.

Cô có thể hiểu rằng hắn cũng có ý với cô không?
Nghĩ vậy, tim cô như cái trống liên tục đập vang lên ba ba to lớn.

Tiếng đập rõ mồn một đến Trần Nguyệt Quang cũng nghe thấy.
Nghe thấy rồi lại càng bồn chồn, thất vọng.

Hắn cụp mí mắt xuống giấu nhẹm nỗi buồn.

Là hắn hỏi dư thừa.

Chỉ mới hỏi thôi tim cô gái nhỏ đã dao động như vậy, thì quá là rõ ràng.
Trần Nguyệt Quang bây giờ có chút giống cún con dưới cơn mưa lớn lẻ loi trong một góc hẻm.

Đáng thương vô cùng.

- Em không thích ạ! Em không thích Trần Quang Trí!
Như có chiếc lá rơi xuống mặt hồ vốn đã dao động không ngừng.

Như có giọt sương trĩu nặng trên mép lá gần lụi tàn.

Người Trần Nguyệt Quang như đạt đến giới hạn muốn bùng nổ.
Hắn thấp thỏm, lo âu, suy tư trắc trở mớ bòng bong trong lòng.

Lo sợ cô gái nhỏ sẽ thích người con trai khác.
Đúng rồi.

Chỉ là không thích Trần Quang Trí.

Nếu cô gái nhỏ để ý người khác thì sao?
Đè nén kích động trong lòng.

Trần Nguyệt Quang giương đôi mắt dụ hoặc nhìn thẳng Hạ Thanh, dịu dàng nói :
- Hạ Thanh, em ...có để ý ai chưa ?
Khi trả lời câu hỏi của Trần Nguyệt Quang, Hạ Thanh có chút trông chờ vào biểu cảm của hắn.

Cô muốn xem hắn có vì cô mà vui vẻ, rung động.

Nhưng tất cả đều là mộng tưởng.

Vẫn là khuôn mặt dịu dàng, đẹp đẽ không một tia biểu cảm khác lạ.
Đáy mắt trong veo của Hạ Thanh thoáng chút thất vọng cùng buồn bã.
- Có ạ.
Người tinh ý như Trần Nguyệt Quang nhanh chóng bắt được tầng cảm xúc của Hạ Thanh.

Cô gái nhỏ buồn bã.

Hắn cũng thoáng nặng nề.
Cô gái nhỏ có người trong lòng, nhắc đến còn đau thương như vậy.

Là ánh trăng sáng không thể chạm đến ?
Không kìm được, giọng hắn có chút khàn:
- Người đó yêu em không?
Chẳng mấy ai biết khi hỏi câu này cuống họng hắn như lấy đá đập vào.

Còn hơn cả lo lắng là xót xa.
Cảm nhận bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt bàn tay to lớn của bản thân.

Khẽ nhìn đáy mắt buồn bã của cô gái nhỏ.

Vốn đã rung động giờ đây càng dữ dội hơn.
Mãi không ai lên tiếng.

Xung quanh đã tối đen càng thêm âm u, vắng lặng.
Hạ Thanh có chút xót xa.


Cô tham lam nắm chặt tay hắn.

Si mê sờ nhẹ một cách lén lút trên mu bàn tay của người đàn ông trước mặt.
Không hiểu sao khóe mắt lại ươn ướt như có cái gì muốn trực trào.

Cô khẽ hít một hơi thật sâu.

Mắt ngắm đôi bàn tay to lớn cùng ngón tay thon dài hữu lực thật kỹ.
Trần Nguyệt Quang mượn lực từ hai bàn tay đang nắm chặt kéo Hạ Thanh vào lòng mình.

Cô không kịp định hình, tròn mắt nhìn hắn.
Tư thế của hai người hiện giờ tương đối mập mờ.

Hạ Thanh nằm trọn trong lòng Trần Nguyệt Quang.

Tay đang nắm còn chưa buông ra.

Hai khuôn mặt kề sát gần nhau đến luồng khí thở như quấn quýt không rời.
- Anh, anh , anh Trần.
Giọng Hạ Thanh đầy gấp gáp lại vội vàng, rụt rè.

Có trời mới biết tim cô muốn nhảy ra ngoài rồi.

Ngắm nhìn cận cảnh khuôn mặt yêu nghiệt của Trần Nguyệt Quang- người không ngừng xuất hiện trong ước mơ của cô.

Hạ Thanh điên đảo, đỏ mặt không ngừng.
Nhưng người tính không bằng trời tính.

Đâu chỉ trời biết tim cô rộn ràng ra sao.

Một Trần Nguyệt Quang kế bên, gần sát như vậy sao không nghe ra.
Hắn có thể tự nhủ với bản thân rằng hắn có hy vọng hay không? Liệu rằng tiếng đập như trống thế này có phải câu trả lời cho hắn?
Trần Nguyệt Quang cúi đầu vào hõm vai của Hạ Thanh.


Hắn tham lam ngửi lấy mùi thơm thoang thoảng lại ngọt ngào.

Một mùi sữa dịu nhẹ chỉ ở riêng trên người cô gái nhỏ.
"Người con trai đó không yêu em, anh sẽ yêu em."
" Người con trai đó làm em buồn, anh sẽ đào tám tấc nhà hắn lên."
"Người con trai mà em để ý là ai? Anh sẽ đấm hắn đến nhập viện, không thể dậy nổi!"
Muôn vàn lời nói hắn muốn thốt thành lời.

Nhưng hắn chính là không đủ dũng khí để nói.
Đôi mắt luôn dịu dàng, điềm tĩnh.

Vậy mà bây giờ lại sắc bén, lạnh lùng lạ thường.
Trần Nguyệt Quang muốn gặp người con trai mà Hạ Thanh để ý.

Thú thật trong lòng, hắn thật muốn đánh người đó ra bã.
Ánh mắt xót xa, thất vọng của cô gái nhỏ hắn vẫn nhớ rõ như in.

Người đó đã làm gì khiến cô gái nhỏ của hắn phải đau thương như vậy? Thật sự muốn đấm, muốn tên đó phải trả giá.
- Anh, anh Trần.
Hạ Thanh chưa thoát khỏi ngại ngùng, lúng túng kêu lên.
Trần Nguyệt Quang xoa tay Hạ Thanh trấn an.
- Ngoan, đừng để chảy máu mũi.

Anh ôm chốc lát nữa thôi.
Giọng nói tràn đầy khêu gợi của Trần Nguyệt Quang như cây thương đâm thẳng về phía Hạ Thanh.
Cô vốn không có hình ảnh trước mặt hắn vậy sao? Cô chỉ là muốn nói rằng :" Đừng nói chốc lát, ôm cả đời em đều nguyện ý, ôm em chặt nữa đi!"
Liêm sỉ là gì? Hạ Thanh cô không có liêm sỉ nên không cần biết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận