Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Thời điểm Nguyễn Tử Kiện nghe được tin tức này cũng hoài nghi mình nghe lầm, đường đường CEO tập đoàn Chu thị lại muốn tới nhà viếng thăm mình, nghe quả thực có chút huyễn hoặc. Lấy thân phận của Chu Gia Diệc, cho dù hắn cự tuyệt gặp mặt bản thân cũng không tức giận, nào cần phải tự mình tới viếng thăm? Chẳng lẽ hắn thật coi trọng hạng mục này như vậy?

Nguyễn Tử Kiện tuy rằng một bụng nghi ngờ, nhưng vẫn lập tức trở về làm chuẩn bị. Nguyễn Quân ngủ một giấc tới trưa, đầu choáng váng hoa mắt rửa mặt xuống lầu, liền nhìn thấy anh mình đang chỉ huy người giúp việc lăn lộn.

"Ca?" Nguyễn Quân nói: "Anh đây là đang làm gì?"

Nguyễn Tử Kiện bận rộn còn không quay đầu lại, nói: "Buổi chiều có khách nhân quan trọng muốn tới nhà, ngươi đi lên ăn mặc tử tế, sắc mặt quả thực có chút kém đó."

Nguyễn Quân không muốn gặp khách nhân nào, liền nói: "Hay là em đi ra ngoài nhé, đem nhà để lại cho anh."

Lời này nói xong ca ca liền mất hứng, vốn dĩ ba mẹ đã không ở nhà, Chu thị tổng tài người ta thật vất vả tới một lần, trong nhà chỉ có một người, người ta còn tưởng Nguyễn gia không hoan nghênh hắn. Vì vậy Nguyễn Tử Kiện lên tiếng cự tuyệt: "Ngươi nhất định phải ở, trừ phi ngươi có thể để cho ba mẹ lập tức về nhà."

Nguyễn Quân dĩ nhiên không thể, vì vậy nàng chỉ có thể lòng không tình nguyện lên lầu chỉnh sửa chính mình.

Đào Nhiên mang lễ vật đến viếng thăm Nguyễn Tử Kiện, Nguyễn Tử Kiện tự mình ra cửa nghênh đón hắn, "Chu tổng xin chào, ngài có thể qua đây, hàn xá đúng là nhà tranh tỏa sáng a."

Đào Nhiên vô cùng khách khí nói: "Làm gì có, chúng ta là đồng bạn hợp tác, lại là bạn cùng lứa tuổi, lui tới riêng tư nhiều hơn cũng là nên."

Nguyễn Tử Kiện phụ họa: "Phải phải phải, chính là như vậy không sai."

Hai người vào phòng khách ngồi xuống, Nguyễn Tử Kiện nói: "Chu tổng muốn uống trà hay cà phê?"

"Cà phê đi." Đào Nhiên ngắm nhìn bốn phía, bình luận: "Trong nhà bố trí rất ấm áp."

Nguyễn Tử Kiện cười lên, hai người trò chuyện một hồi, sau đó liền bắt đầu nói chuyện làm ăn.

Nguyễn Quân trang điểm đổi bộ quần áo xong liền đi xuống lầu, ở trên cầu thang nàng thấy một người đưa lưng về phía nàng ngồi bên cạnh ca ca. Từ phía sau có thể nhìn ra đối phương chải tóc chỉnh chỉnh tề tề, xem bộ dáng là người trẻ tuổi, dạng người trẻ tuổi nào sẽ đáng giá ca ca coi trọng như vậy?

Nguyễn Tử Kiện nhìn thấy nàng, liền giới thiệu với Đào Nhiên, "Chu tổng, đây là muội muội tôi, tên Nguyễn Quân. Quân Quân, đây là Chu tổng của tập đoàn Chu thị."

Đào Nhiên nhẹ nhàng cười đứng lên quay đầu, thấy Nguyễn Quân biểu tình vẫn không nhúc nhích, đưa tay nói: "Xin chào, tôi là Chu Gia Diệc."

Nguyễn Quân: "..."

Tựa như sấm sét giữa trời quang, Nguyễn Quân tức thì bối rối, người tối qua kia sao lại ở chỗ này? Hắn là làm sao tìm được mình? Hắn đến nhà mình là muốn làm gì?

Thấy Đào Nhiên đã duỗi tay cả nửa ngày, muội muội nhà mình còn đứng ngốc ra, Nguyễn Tử Kiện quả thực không chỗ dung thân nói: "Quân Quân sao ngớ ra vậy?"

Nguyễn Quân bật thốt lên: "Anh tại sao lại ở chỗ này?"

Đào Nhiên mỉm cười không nói gì, Nguyễn Tử Kiện nói: "Làm sao, hai người biết nhau?"

Nguyễn Quân trong lòng cả kinh, lập tức phủ nhận, "Không nhận thức, chúng ta trước nay chưa từng gặp."

"Vậy sao?" Nguyễn Tử Kiện cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu, nghi hoặc nhìn Đào Nhiên, "Hai người thật chưa từng gặp sao?"

Ở địa phương Nguyễn Tử Kiện không nhìn thấy, Nguyễn Quân bắt đầu điên cuồng nháy mắt với Đào Nhiên. Nhìn Nguyễn Quân mắt sắp rút gân, Đào Nhiên cười thầm trong bụng, trên mặt lại sóng yên biển lặng nói: "Chưa từng gặp, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Nguyễn tiểu thư."

Nếu là lần đầu tiên thấy, vậy vì sao phản ứng lớn như vậy?

Đào Nhiên cười nói với Nguyễn Quân: "Nguyễn tiểu thư có ý kiến gì với tôi sao?"

Nguyễn Quân cười khan, "Không có."

"Vậy tại sao không bắt tay? Tôi duỗi tay đã hồi lâu."

Nguyễn Quân bất đắc dĩ, chỉ có thể toàn thân cứng ngắc cùng Đào Nhiên bắt tay. Vốn chỉ muốn đụng một chút liền thu tay, kết quả Đào Nhiên nắm chặt tay không buông ra, Nguyễn Quân giương mắt trừng hắn. Đào Nhiên nói: "Nguyễn tiểu thư vừa rồi nhìn thấy tôi phản ứng rất lớn a."

Nguyễn Quân rất muốn mắng chửi Đào Nhiên một phen, nhưng mà ca ca ở chỗ này nàng không dám nói bậy bạ, chỉ có thể nói: "Tôi thất lễ."

"Không sao." Đào Nhiên nụ cười ấm áp, "Rất nhiều nữ nhân nhìn thấy tôi đều là loại phản ứng này."

Nguyễn Quân: "..." Trời nà, người này thật đáng ghét mà, trên thế giới tại sao lại có người đáng ghét như vậy?

Nguyễn Quân thật muốn đánh bể đầu Chu Gia Diệc, nàng cố nén xung động nói: "Các anh cứ trò chuyện, em đi ra ngoài."

Nhiệm vụ thiết yếu của Đào Nhiên hiện tại là không để cho Nguyễn Quân tiếp tục nghĩ đến Giang Giác, làm sao có thể để cho nàng một mình ra ngoài đây? Vì vậy hắn liền nói với Nguyễn Tử Kiện: "Sáng sớm hôm nay lúc thức dậy có chút nhức đầu, có lẽ là vì tối hôm qua tôi ở trong khách sạn..."

"!!!" Nguyễn Quân thoắt cái xoay người, "Ngươi..."

Nguyễn Tử Kiện: "???"

"Các anh... không đói bụng sao?" Nguyễn Quân nhìn chằm chằm mặt Đào Nhiên, trong mắt đều là hoảng sợ, "Có muốn ra ngoài ăn cơm hay không?"

Nguyễn Tử Kiện bất mãn nói: "Muội muội ngươi bị gì vậy, hôm nay cả người đều kỳ kỳ quái quái, đầu bếp trong nhà đã chuẩn bị cơm trưa rồi."

Đào Nhiên mặt hòa khí nói: "Nguyễn tiểu thư có thể là nhút nhát trước mặt người xa lạ." Dứt lời nhìn về phía Nguyễn Quân, "Cô không phải nói muốn đi ra ngoài sao? Xin tùy ý."

Nguyễn Quân kinh hồn bạt vía nhìn Chu Gia Diệc, chỉ sợ hắn lúc nào đó ở trước mặt Nguyễn Tử Kiện nhắc tới chuyện tối qua. Nàng cười khan nói: "Ha ha... Không cần, tôi vốn dĩ dự định ra ngoài ăn cơm, nếu trong nhà đã nấu cơm, vậy tôi liền không ra ngoài nữa."

Tóm lại không thể để cho Chu Gia Diệc cùng ca ca đơn độc ở một chỗ, tuyệt đối không thể!

Rất nhanh đã đến giờ cơm, đầu bếp bưng lên đĩa thức ăn. Nguyễn gia chuẩn bị bữa trưa là thịt bò bít tết, thịt bò bít tết xào rất tươi non mọng nước, có thể thấy tay nghề đầu bếp vô cùng tốt. Ba người ngồi trên bàn ăn, Đào Nhiên rất tự nhiên xắt hết thịt bò bít tết rồi lại trao đổi với Nguyễn Quân, sau khi làm xong cả ba người đều sửng sốt.

Đào Nhiên đây là thói quen, hắn cùng Long Thu sinh sống với nhau nhiều năm như vậy, thời điểm ăn bò bít tết đều sẽ xắt cho nàng. Vừa vặn chỗ ngồi của Nguyễn Quân giống với Long Thu trước kia, hắn nhất thời thuận tay liền làm.

Bầu không khí nhất thời có chút lúng túng, ba người mỗi người một tâm tư. Đào Nhiên cũng không muốn giải thích rõ, cưỡng ép giải thích không bằng để cho chính bọn họ đi đoán, vì vậy liền bắt đầu nghiêm túc ăn đồ.

Nguyễn Tử Kiện nói: "Chu tổng thật thân sĩ a." Trong lòng nghĩ lại là, hai người này tuyệt đối quen biết, nếu giữa bọn họ không có cái gì mình liền trực tiếp gặm chén dĩa.

Nguyễn Quân có chút hoảng hốt, đây quả thật là lần đầu tiên có người chủ động cắt thịt bò bít tết cho mình. Nếu như quên chuyện xảy ra tối hôm qua, Chu Gia Diệc kỳ thực là người rất ưu tú.

Người trẻ tuổi trong giới thượng lưu ở thành A, không có ai chưa nghe qua tên Chu Gia Diệc. Các trưởng bối nhắc tới hắn đều là tán thưởng, các chị em tiểu thư nhắc tới hắn đều là vẻ mặt si mê. Nguyễn Quân cũng sớm có nghe đồn về hắn, chỉ là không có cơ hội gặp mặt.

Vừa nghĩ tới tối hôm qua, bản thân trói lại nam thần trong lòng nữ thanh niên độc thân thành A, còn đối hắn làm loại chuyện đó...

Trời nà, không mặt mũi mà sống nữa.

Đợi đã, nghe nói tác phong sinh hoạt của Chu Gia Diệc vô cùng tốt, trước nay không quan hệ nam nữ bậy bạ. Nguyễn Quân còn nhớ tối hôm qua, Chu Gia Diệc nói hắn rất suy sụp, bởi vì đây là lần đầu tiên của hắn.

"..." Để cho ta chết, đừng cản ta!

Nguyễn Tử Kiện kỳ quái nói: "Muội muội, ngươi làm sao vậy? Sao mặt đỏ thành như vậy?"

Nguyễn Quân suy yếu lắc đầu, hơi thở mong manh nói: "Không sao..."

Đào Nhiên không biết Nguyễn Quân xoắn xuýt thành như vậy, hắn bắt đầu tán gẫu: "Nguyễn tiểu thư vẫn còn đang đi học sao?"

Tự nhận là tạo thành thương tổn rất lớn đối với Chu Gia Diệc, Nguyễn Quân đối với Chu Gia Diệc bây giờ là có hỏi tất đáp, nói: "Đã tốt nghiệp, tối... tối hôm qua là tụ họp tốt nghiệp."

"Vậy à." Đào Nhiên khẽ nhấp một miếng rượu chát nói: "Cô là dự định vào Nguyễn thị làm việc sao?"

Nguyễn Quân: "Còn... Còn chưa quyết định."

Bên cạnh Nguyễn Tử Kiện nghe lại hồ đồ rồi, vừa rồi còn tưởng rằng bọn họ quen biết, nhưng nhìn bọn họ nói chuyện, lại không giống như có quen a. Nguyễn Tử Kiện cũng cất điểm tư tâm, hắn hy vọng muội muội mình có thể gả cho nam nhân như Chu Gia Diệc, như vậy đối với muội muội và Nguyễn gia đều có lợi.

Vì vậy nhiệm vụ bà mai này liền rơi vào trên người mình, Nguyễn Tử Kiện nói: "Ba tôi cảm thấy nữ hài tử vẫn là sống thanh nhàn một chút thì tốt hơn, ý hắn là muốn giúp muội muội tìm nhà chồng tốt."

Đào Nhiên biểu tình tự tiếu phi tiếu, "Vậy sao? Không biết ý của Nguyễn tiểu thư thế nào?"

Nguyễn Quân dĩ nhiên không nghĩ gả chồng mau như vậy, nhất là dưới tình huống hiện tại không thể gả cho Giang Giác, cho nên nàng có chút ủy khuất nói: "Tôi không muốn..."

Nguyễn Tử Kiện: "Cái gì?"

"Tôi nói là tôi muốn vào công ty giúp đỡ." Nguyễn Quân nói: "Tôi học bốn năm, không nghĩ lãng phí như vậy."

Mắt thấy Chu Gia Diệc hình như có chút ý tứ với Nguyễn Quân, Nguyễn Tử Kiện không muốn uổng phí bỏ lỡ cơ hội lần này, hắn dùng ánh mắt trách cứ nhìn Nguyễn Quân, "Ngươi cũng không nhỏ nữa, sao còn không hiểu chuyện như vậy?"

Một câu nói làm cho Nguyễn Quân đều muốn khóc lên, hai ngày này trên người nàng xảy ra nhiều chuyện như vậy, bản thân mệt mỏi khắp người. Người trong nhà lại một chút cũng không quan tâm, ngược lại bao giờ cũng yêu cầu nàng đi làm chuyện nàng không thích làm.

Đào Nhiên tốt xấu gì cũng sống đã nhiều năm, cái khác không nói, đối với tâm tình nữ nhân hắn vẫn đủ nắm chắc. Hắn liền khuyên nhủ: "Nguyễn tiểu thư muốn đi công tác thì cứ đi công tác thôi, nếu không cả ngày ở nhà cũng không thú vị."

Nguyễn Tử Kiện liền nói: "Công ty cũng không thiếu người, nó đi có thể làm gì, còn không bằng ở nhà."

Nhìn bộ dáng của Nguyễn Tử Kiện, cứ như là đặc biệt muốn rao hàng muội muội ra ngoài vậy, Đào Nhiên thân là một người ngoài cũng không tiện nói thêm cái gì. Chỉ nhìn Nguyễn Quân tâm tình thấp ngồi, một tiểu cô nương đưa lần đầu tiên cho một nam nhân mình không thích, sau đó lại bị người trong nhà giục kết hôn, trong lòng khó chịu là bình thường.

Đào Nhiên có chút không đành lòng, liền nói: "Không bằng tới Chu thị đi."

Nguyễn Tử Kiện có chút mờ mịt, "Cái gì?"

Đào Nhiên rất nghiêm túc nói: "Tôi nói là nếu như Nguyễn tiểu thư nghĩ muốn làm việc, không bằng tới Chu thị. Tuy rằng không có chức vị gì hay đưa cho nàng, nhưng mà chắc chắn sẽ không để những thứ nàng học được trong trường đều hoang phế, chỉ là không biết Nguyễn tiểu thư có nguyện ý hay không."

"Nguyện ý, nó nguyện ý." Nguyễn Tử Kiện quả thực không thể càng vui vẻ hơn nói: "Nó sao có thể không nguyện ý được, tôi có thể thay nó đáp ứng."

Đào Nhiên nhìn Nguyễn Quân, Nguyễn Quân cùng hắn nhìn nhau một cái, lại nhìn một chút ca ca sau đó gật đầu. Tuy rằng Nguyễn Quân cảm thấy Chu Gia Diệc khả năng có ý xấu, nhưng mà ở nhà đối với mình lại càng không lợi. Bản thân hiện tại cự tuyệt Chu Gia Diệc, ca ca cũng sẽ giới thiệu những người khác cho nàng quen biết, không bằng bây giờ đi Chu thị, vừa vặn thanh tĩnh.

Nguyễn Quân có thể đáp ứng, Nguyễn Tử Kiện cảm giác rất vui vẻ yên tâm. Trước kia hắn còn cảm thấy muội muội nhà hắn tính cách kỳ quái, hiện tại lại cảm thấy muội muội kỳ thực rất tốt, ít nhất coi như nghe lời.

Tiếp đó Đào Nhiên cũng không trao đổi gì với Nguyễn Quân nữa, toàn bộ thời gian mặt mày đứng đắn cùng Nguyễn Tử Kiện bàn chuyện làm ăn.

Sau khi ăn xong Đào Nhiên cáo từ, Nguyễn Tử Kiện vô cùng khách khí nói: "Để cho Quân Quân tiễn Chu tổng đi."

Đào Nhiên không cự tuyệt, Nguyễn Quân liền đứng lên đưa hắn ra ngoài, sau khi ra cửa Nguyễn Quân nhỏ giọng nói: "Hôm nay vẫn phải cảm ơn anh, cảm ơn anh không nói chuyện đó ra."

"Ồ, cô không cần cám ơn tôi, chuyện này nói ra đối với tôi cũng không hay ho gì." Đào Nhiên đảo tròng mắt một vòng hỏi: "Không biết Nguyễn tiểu thư muốn bắt tay vào chức vụ nào?"

Nguyễn Quân trong lòng giật thót, giống như Nguyễn Tử Kiện nghĩ vậy, nàng cũng cảm thấy Chu Gia Diệc hôm nay tới Nguyễn gia mục đích không đơn thuần. Nghe Đào Nhiên hỏi, nàng thầm nghĩ Chu Gia Diệc có phải là cố ý giúp nàng, vì để cho nàng sinh ra hảo cảm với hắn, từ đó tiếp cận nàng hay không?

Nguyễn Quân quả thực không muốn cùng Chu Gia Diệc dính dáng quá nhiều, nàng chỉ nghĩ cách hắn xa xa, càng không muốn nợ hắn ân huệ. Nghĩ một chút, Nguyễn Quân nói: "Tôi chỉ là một người mới tốt nghiệp, nào có quyền lựa chọn chức vụ. Chu tổng xem tôi có thể đảm nhiệm chức vụ gì, tùy ý sắp xếp là được, tốt nhất là có thể từ tầng cơ sở làm lên."

Đào Nhiên nhìn thấu Nguyễn Quân nội tâm xoắn xuýt, bất quá hắn cũng không muốn biết lắm, nhiệm vụ của hắn là trông chừng nữ phụ ác độc không để nàng hắc hóa, về phần nữ phụ ác độc rốt cuộc đang suy nghĩ gì thì không liên quan hắn. Vì vậy hắn lễ phép hỏi: "Không biết Nguyễn tiểu thư học ngành gì."

Nguyễn Quân nói: "Tôi ở đại học học thiết kế quảng cáo."

Đào Nhiên duy trì mỉm cười nói: "Được, tôi biết rồi, cô muốn khi nào thì bắt đầu công việc?"

Nguyễn Quân không muốn tiếp tục ở nhà, thứ nhất cha mẹ ca ca sẽ can thiệp đời sống tình cảm của nàng, thứ hai nàng cũng không muốn để bản thân quá nhàn rỗi. Hiện tại nàng chỉ cần rảnh rỗi, trong đầu liền sẽ không ngừng trở về hình ảnh tối hôm qua, còn có tâm tình nhục nhã lúc bị Giang Giác nhìn thấy. Nàng muốn tìm một ít chuyện để làm, nếu không nàng nhất định sẽ bị bản thân ép điên.

Sáng sớm hôm sau, Đào Nhiên ngồi trong phòng làm việc, trợ lý đẩy cửa tiến vào nói: "Chu tổng, bên ngoài có một vị tiểu thư họ Nguyễn tìm anh."

Đào Nhiên vội vàng thối lui ra khỏi giao diện Tấn Giang, ngồi ngay ngắn nói: "Mời nàng tiến vào."

Nguyễn Quân đi vào cao ốc Chu thị, lên thang máy thẳng tới tầng chót, sau đó lại ở bên ngoài phòng làm việc của Chu Gia Diệc bị đủ loại người dùng đủ loại phương thức vây xem. Thật vất vả có thể tiến vào, nàng thở phào một hơi.

Đi vào phòng làm việc trong truyền thuyết của Chu tổng, Nguyễn Quân có chút hồi hộp. Phòng làm việc này sửa sang bố trí rất...

Nói thế nào đây, có chút kỳ quái. Phong cách rõ ràng rất nghiêm túc, lấy màu trắng làm chủ, ghế sa lon gì đó đều là màu xám tro, nhìn liền sẽ cảm thấy chủ nhân là người nghiêm túc lãnh đạm, nghiêm túc kỷ luật. Nhưng mà hết lần này tới lần khác có một số thứ phá hư toàn thể cảm giác, ví dụ như trên ghế sa lon có gối ôm Doraemon, cùng với hộp quà vặt trên giá, còn có ly trà Bọt biển SpongeBob trên bàn làm việc.

Đây là loại phong cách như thế nào?

Chẳng lẽ năm nay thịnh hành tương phản manh?

Không cần hoài nghi, từ gối ôm đến ly trà, đây đều là sau khi Đào Nhiên tới mới có. Trước đó Chu Gia Diệc là một người rất không thú vị, điều này thể hiện ở việc hắn trước nay chưa từng ăn quà vặt, cùng với ly trà hình dáng nhàm chán. Nếu như điều kiện cho phép, Đào Nhiên còn muốn đem phòng làm việc sửa sang lại một lần, sửa thành bộ dáng phòng làm việc của hắn ở thế giới trước.

Thấy Nguyễn Quân tiến vào Đào Nhiên cười nói: "Nguyễn tiểu thư tới rất đúng lúc."

Nguyễn Quân duy trì lễ phép mỉm cười, nói: "Tôi là tới báo danh."

"Ừ." Đào Nhiên gật gật đầu nói: "Tư liệu giấy chứng nhận của cô mang tới chưa?"

"Mang tới rồi." Đào Nhiên biết lúc này Nguyễn Quân còn đang suy đoán hắn an bài cho nàng công việc gì.

Lúc này trợ lý đi tới, đưa cho Đào Nhiên một bản tài liệu, nói: "Chu tổng, bàn làm việc của trợ lý mới để ở đâu?"

Đào Nhiên nói: "Để ở bên ngoài phòng làm việc của tôi đi, như vậy rất thuận lợi."

Quả nhiên!

Nguyễn Quân thầm nghĩ, Chu Gia Diệc giúp mình quả nhiên là có mục đích. Bước đầu tiên của hắn chính là đem mình vào làm ở Chu thị, bước thứ hai chính là để cho mình trở thành thiếp thân trợ lý của hắn, sau đó mình liền phải mỗi ngày cùng hắn ở chung một chỗ. Thật là quá đáng, nàng biết ngay mà, nào có nam nhân chính trực như vậy.

Lúc này Đào Nhiên đem tài liệu của Nguyễn Quân đưa cho trợ lý, nói: "Đây chính là Nguyễn tiểu thư mà tôi từng nói tới, chức vụ của cô ấy đã an bài xong chưa? Cô mang cô ấy đi làm thủ tục, sau đó dẫn đi làm quen một chút hoàn cảnh công ty."

"Được." Trợ lý nói với Nguyễn Quân: "Nguyễn tiểu thư, mời."

Nguyễn Quân nhìn Đào Nhiên một cái, muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì đi theo phụ tá.

Thấy hai người đều ra ngoài, Đào Nhiên vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhấn mở trang bìa xanh biếc. Vừa rồi đang đọc tiểu thuyết đến chỗ cao trào thì bị Nguyễn Quân cắt đứt, nam chính rốt cuộc có hôn nữ chính hay không nga, thật mong đợi nga.

Nguyễn Quân đi theo sau lưng trợ lý, từ tầng chót thẳng xuống lầu hai. Lúc ấy nàng cảm thấy có điểm không đúng, cho đến khi trợ lý mang nàng xuống phòng làm việc công cộng ở lầu hai, loại cảm giác này liền mãnh liệt hơn.

Trợ lý mỉm cười nói: "Bắt đầu từ hôm nay cô liền công tác ở bộ quảng cáo của Chu thị, nếu có gì cần thì hãy liên lạc tôi, số của tôi là..."

Nguyễn Quân: "..."

Nàng nhất thời không phản ứng kịp nói: "Cô nói là tôi ở chỗ này làm việc?"

"Phải." Phụ tá nói: "Chu tổng nói chuyên ngành của cô là quảng cáo thiết kế, hơn nữa muốn bắt đầu từ cơ sở, vì vậy tôi liền sắp xếp cho cô chức vụ ở bộ quảng cáo."

Nguyễn Quân: "Công việc của tôi là cô an bài?"

Trợ lý: "Phải, có vấn đề gì không?"

Nguyễn Quân có chút không dám tin tưởng nói: "Chu tổng chưa từng hỏi tới sao?"

"Không có, Chu tổng bề bộn nhiều việc." Trợ lý đột nhiên thẹn thùng cười một tiếng nói: "Hơn nữa Chu tổng rất tín nhiệm tôi."

"..." Nguyễn Quân tâm tình phức tạp, nàng còn tưởng rằng vị trí trợ lý tổng tài kia là cho mình. Nếu vậy thì, trợ lý mới là ai?

Lúc này một đại hán vạm vỡ cả người mặc tây trang màu đen đi vào, nói với phụ tá: "Xin hỏi là Lưu trợ lý phải không? Tôi đến đi làm, bọn họ nói cô ở chỗ này."

Trợ lý nhìn đại hán hồi lâu, đột nhiên nói: "Anh là... trợ lý mới tới của tổng tài?"

Đại hán: "Phải phải."

"Cùng tôi đi thôi, Chu tổng đang chờ."

Nguyễn Quân: "..."

Hóa ra đây mới là trợ lý mới, hóa ra Chu Gia Diệc thích trợ lý bộ dáng này...

Đào Nhiên ở trên lầu nhìn tiểu thuyết ăn khoai tây chiên, trợ lý gõ cửa vào nói trợ lý sinh hoạt mới đến rồi.

Đào Nhiên ảo tưởng suy nghĩ một chút, trợ lý của mình phải là một soái ca. Bởi vì yêu cầu hắn đưa cho bộ nhân sự là, phải là phái nam, thân thể phải khỏe gấp bội, còn phải tao nhã lịch sự biết làm việc nhà. Hai thế giới hắn bao giờ cũng công tác với nữ nhân, giờ thì hắn muốn để soái ca ở bên người, tử tế điều chỉnh tính hướng một chút.

Cửa bị đẩy ra, một người cao ít nhất một mét chín mấy, đại hán vạm vỡ bắp thịt cuồn cuộn đi vào. Đại hán hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi tới trước mặt Đào Nhiên, cúi người chào nói: "Chu tổng xin chào, tôi là Quách Nho."

"???"

Đào Nhiên một tay cầm khoai tây chiên, ngước đầu nhìn Quách Nho, cả người đều chìm trong bóng tối. Hắn nhìn chung quanh, nghi ngờ nói: "Ngươi là ai? Trợ lý mới của ta đâu?"

Quách Nho gương mặt cương cứng nặn ra một nụ cười nho nhã, tao nhã lễ phép nói: "Chu tổng, tôi chính là trợ lý mới của ngài Quách Nho a."

Meo meo meo?? Không có lộn chứ?

Yêu cầu của hắn với trợ lý mới rõ ràng chính là phái nam...

Được rồi, hắn đúng là phái nam. Còn có một yêu cầu là thân thể khỏe gấp bội, như vậy mới có thể tùy tùng trước sau phục vụ bản thân.

Ánh mắt dời về phía vóc người Quách Nho, tây trang cũng đều không che giấu được bắp thịt... Bộ nhân sự đúng là rất chăm chỉ.

Một điểm cuối cùng, phải nho nhã, khí chất nho nhã sẽ làm cho nam nhân tràn đầy mị lực. Đào Nhiên cùng Quách Nho vừa đối mắt, Quách Nho lập tức nở nụ cười, khí chất nho nhã đập vào mặt.

... Đào Nhiên sắp khóc, nếu như bản thân mang loại trợ lý này ra ngoài, đại khái sẽ bị cười đến rụng răng.

Đào Nhiên nói: "Cậu chờ đã." Sau đó hắn lập tức quay đầu nói với Lưu trợ lý: "Lưu trợ lý."

Lưu trợ lý tung tăng đến gần hai bước, "Chu tổng, có chuyện gì không?"

"Hắn, cô nhìn hắn xem." Đào Nhiên chỉ Quách Nho, "Cô cảm thấy hắn thích hợp làm trợ lý sao?"

Lưu trợ lý cẩn thận quan sát Quách Nho một chút, gật đầu nói: "Chu tổng, hắn hoàn toàn phù hợp yêu cầu của ngài."

Đào Nhiên: "..."

Nghe bọn họ đối thoại, tiểu tâm linh nhạy cảm của Quách Nho cảm thấy Đào Nhiên bất mãn với hắn. Hắn oan ức nói: "Chu tổng ngài là không hài lòng tôi sao?"

Đào Nhiên tận lực uyển chuyển nói: "Đây không phải lỗi của cậu, đây là sai lầm của bộ nhân sự, bọn họ không lĩnh hội đầy đủ ý tứ của tôi."

"Chu tổng nhất định là ghét bỏ tôi." Quách Nho một thân vạm vỡ mắt thấy sắp muốn vẫy lệ ngay tại chỗ, "Nhất định là không muốn để cho dân quê như tôi làm trợ lý đúng hôn?"

"Cái này không liên quan tới nông thôn..."

"Cậu đừng khóc a, còn khóc nữa tôi đánh bây giờ." Đào Nhiên xoắn xuýt nói: "Một thân hán tử cao mét chín, tại sao lại khóc?"

Lưu trợ lý móc ra tờ giấy lau nước mắt cho Quách Nho, "Đừng khóc, Chu tổng chưa nói muốn vứt bỏ cậu."

Quách Nho mắt đẫm lệ mông lung, nhìn Đào Nhiên: "Có thật không?"

"..." Đào Nhiên liếc Lưu trợ lý một cái thật sâu, sau đó nói: "Phải, cậu có thể lưu lại."

"Quá tốt rồi." Quách Nho vui vẻ nói: "Chu tổng có chuyện gì cứ việc nói, còn nữa, xin gọi tôi tên tiếng Anh, tên tiếng Anh của tôi là Tony."

"..." Tại sao mỗi thế giới đều có một Tony?

Gấu trúc Tiểu Mỹ nói: "Ký chủ, theo lý thuyết mà nói, mỗi thế giới đều có rất nhiều Tony. Bọn họ phần lớn trà trộn ở tiệm làm tóc, còn có một bộ phận ở nước ngoài, chỉ có một số vô cùng ít sẽ xuất hiện bên trong cuộc sống của ngươi."

Mẹ ôi, thân thiết chết.

Nguyễn Quân giống như nhân viên bình thường khác đi làm ở bộ quảng cáo của Chu thị, nàng ở lầu hai, Chu Gia Diệc ở tầng chót. Khoảng cách hai người xa không phải bình thường. Lúc ban đầu nàng còn tưởng Chu Gia Diệc đây là giấu đầu hở đuôi lạt mềm buộc chặt, cho đến khi nàng đi làm đã nửa tháng, Chu Gia Diệc từ đầu đến cuối không xuất hiện trước mặt nàng dù chỉ một lần, nàng rốt cuộc minh bạch, Chu Gia Diệc chỉ là đơn thuần muốn giới thiệu cho nàng một việc làm mà thôi.

Loại cảm giác này nói thế nào đây? Quả thực cồn cào khó chịu.

Mặc dù nàng cũng không muốn để cho Chu Gia Diệc dây dưa nàng, nhưng mà loại thái độ cái gì cũng chưa từng phát sinh của Chu Gia Diệc thật để cho người khó chịu. Nữ nhân không muốn để ý ngươi là một chuyện, nhưng mà ngươi không đem nữ nhân để ở trong lòng, cái này lại là một chuyện khác, đây đối với mị lực của nữ nhân mà nói là một loại phủ định.

Vì vậy Nguyễn Quân mỗi ngày đều mang tâm tình xoắn xuýt này tới đi làm, ngày ngày không có sắc mặt tốt, các đồng nghiệp đều không dám đến gần nàng. Vừa vặn Nguyễn Quân cũng lười phản ứng bọn họ, bổn tiểu thư là thiên kim nhà giàu, không giống nữ nhân chỉ mua xách tay mấy trăm đồng tiền các ngươi.

Ngay ở thời điểm Nguyễn Quân xoắn xuýt, nữ chính của thế giới này La Nhu gọi điện thoại cho nàng.

Trong tiểu thuyết hai người cắt đứt là sau khi Nguyễn Quân ở khách sạn ngủ Giang Giác, nhưng bây giờ người Nguyễn Quân ngủ không phải là Giang Giác, hai người hiển nhiên vẫn là bạn tốt. Tuy rằng trong lòng Nguyễn Quân thập phần coi thường La Nhu, nhưng mà vì đến gần Giang Giác, nàng vẫn là tiếp tục dối trá cùng La Nhu lui tới.

La Nhu hẹn nàng chủ nhật cùng đi dạo phố, nàng đồng ý, bởi vì nàng đã hơn nửa tháng không nghe tin tức gì của Giang Giác. Xảy ra loại chuyện đó, nàng cũng không có dũng khí chủ động liên lạc Giang Giác nữa. Nghĩ tới Giang Giác, nàng cảm thấy trái tim độn đau, thiếu niên nàng bắt đầu thầm mến từ cấp ba, thật phải là của người khác sao?

Lúc này Đào Nhiên đang xem tiểu thuyết đột nhiên nhận được hệ thống nhắc nhở.

"Ký chủ ký chủ, nữ phụ ác độc Nguyễn Quân vừa rồi liên lạc với nữ chính La Nhu, các nàng ước định chủ nhật cùng đi dạo phố, theo hệ thống lý giải, nam chính Giang Giác cũng sẽ đi. Nguyễn Quân nhìn thấy nam nữ chính ân ái rất có thể sẽ hắc hóa, rất có thể sẽ hắc hóa..."

Đào Nhiên lòng nói không tốt, mải để ý đem Nguyễn Quân giữ ở bên người, lại bỏ quên nam nữ chính. Hắn sơ ý rồi, hắn đáng ra phải giống như thế giới trước, bên này kềm chế nữ phụ, bên kia dùng sức kết hợp nam nữ chính, để cho nữ phụ mau sớm từ bỏ ý định mới phải.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui