Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Tiếng của Ma Đế rung trời động đất, người cả Bồng Lai đều bị kinh động.

Đào Nhiên quét thần thức ra ngoài, thấy rõ tình huống đối phương, hắn cũng có chút kỳ quái nói: "Sao chỉ ít người như vậy? Nam Hoang người ít như vậy sao?"

Tường Vi biết là chuyện gì xảy ra, nàng nói: "Ma Đế tấn công Bồng Lai là bởi vì chuyện riêng của hắn, khăng khăng làm theo ý mình, Nam Hoang quần ma sẽ không cùng đi theo hắn."

"Là ý gì?" Đào Nhiên nói: "Có nghĩa người đến đều là người bên trong Ma cung?"

"Ừ." Tường Vi gật đầu một cái, Đào Nhiên đột nhiên cảm thấy Ma Đế này có chút thiểu năng, vì một nữ tử không thích hắn làm thành như vậy. Sau đó hắn nhớ tới mình bây giờ đang ở trong tiểu thuyết Mary Sue(*), trong nháy mắt liền không cảm thấy có gì nữa, phong cách nơi này chính là như vậy.

(*) tiểu thuyết Mary Sue: loại truyện có nữ chính người gặp người yêu hoa gặp hoa nở (-_-!!)

Hắn suy nghĩ một chút nói: "Nếu như chỉ có người Ma cung ở chỗ này, Bồng Lai ta không cần sợ Ma Đế hắn."

Bồng Lai chưởng môn lo lắng nói: "Ma Đế này không để ý thủ hạ mình cứ như vậy giết tới, nhưng ta lại không thể không để ý đệ tử Bồng Lai, sau trận chiến này Bồng Lai ta nhất định thiệt hại nặng nề a."

Hình như đúng là như vậy, nhưng cũng đâu thể đem Hách Uyển giao ra? Đào Nhiên nói: "Chưởng môn sư huynh, huynh cảm thấy nên làm gì?"

"Dẫn ma nữ này đi, ta cũng không tin Ma Đế thật sẽ không để ý nàng sống hay chết." Chưởng môn chỉ Tường Vi.

Tường Vi lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, mình bị bắt lâu như vậy Ma Đế đều không có chút động tĩnh nào. Hách Uyển tự mình chạy trở về Bồng Lai, Ma Đế lại hao tổn giá lớn tới cướp nàng trở về. Ma Đế có quan tâm sống chết của mình hay không, còn cần thắc mắc sao?

Đào Nhiên nói: "Không thể, ta đã đáp ứng nàng để nàng trở về."

"Sư đệ, đệ thật là hồ đồ a." Chưởng môn đau lòng ôm đầu nói: "Là ma nữ này trọng yếu, hay là tính mạng đệ tử Bồng Lai ta trọng yếu?"

Đào Nhiên nắm y phục Tường Vi, "Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà, mang ta qua đi." Tường Vi gỡ tay Đào Nhiên xuống, nói: "Ta là người trong ma đạo, Kiếm Tôn không cần vì lời hứa với ta mà trái ngược ý tứ chưởng môn, ta không đáng giá."

Đào Nhiên nhìn nàng, nếu Huyền Thanh thật đang ở chỗ này, dĩ nhiên sẽ lấy Bồng Lai làm trọng. Nhưng mà mình không phải Huyền Thanh, mục đích mình tới nơi này chính là vì Tường Vi. Đào Nhiên nói với chưởng môn: "Chưởng môn sư huynh, có thể đáp ứng sư đệ không hại tính mệnh nàng hay không?"

Chưởng môn nói: "Nếu Ma Đế lúc này dừng tay, vậy thì không chỉ không đả thương tính mệnh nàng, ta còn sẽ đích thân đưa nàng ra Bồng Lai."

"Được." Đào Nhiên nhìn Tường Vi bị mang đi, hắn lúc này chỉ hy vọng Ma Đế không não tàn như vậy, hơi cố kỵ Tường Vi một chút cũng được a.

Tường Vi bị người Bồng Lai giải đến dưới chân núi, trên biển sóng to gió lớn, Ma Đế ở ngay trên đó.

Người Bồng Lai áp giải Tường Vi đi qua, chưởng môn nói: "Bồng Lai ta không muốn khai chiến với Ma Đế, không phải bởi vì sợ Ma Đế, mà là không đành lòng thấy đệ tử Bồng Lai gặp họa. Nếu như Ma Đế lúc này nguyện ý rời đi, Bồng Lai liền thả Ma cung Tả hộ pháp trở về."

Ai ngờ Ma Đế nhìn cũng không nhìn Tường Vi một cái, chỉ nói: "Giao ra Hách Uyển, bổn tọa có thể thề không bao giờ cùng Bồng Lai là địch, nếu không, bổn tọa liền đạp bằng đảo Bồng Lai."

"Nói khoác mà không biết ngượng!" Chưởng môn giận dữ: "Ngươi nghĩ Bồng Lai là ngươi muốn như thế nào thì như thế đó sao?"

Xa xa nghe thanh âm Ma Đế, Hách Uyển sợ hãi đứng ở bên cạnh Đào Nhiên nói: "Sư phụ, làm sao bây giờ a?"

"Yên tâm." Đào Nhiên an ủi: "Truyền thống phái Bồng Lai chính là bao che, ngươi không sao đâu."

Nữ chính sở dĩ là nữ chính, cũng bởi vì nàng thiện lương không giống người khác, Hách Uyển rơi lệ nói: "Nhưng mà bởi vì con, các sư huynh đệ liền phải tao ương, con thật..."

Đào Nhiên xoắn xuýt, lòng nói liên quan ngươi cái rắm, rõ ràng chính là Ma Đế não tàn được không?

Đào Nhiên nói: "Chuyện không liên quan ngươi, sư phụ sẽ bảo vệ ngươi."

Hách Uyển lập tức càng chảy nước mắt nhanh hơn, "Hu hu hu... Sư phụ, người thật tốt..."

Đào Nhiên: "..."

Bồng Lai chưởng môn nhìn Ma Đế nói: "Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không quan tâm sống chết của Tả hộ pháp?"

Ánh mắt Tường Vi giật giật, không biết vẫn còn tồn tại đốm lửa hy vọng hay thế nào.

Ma Đế cười lạnh nói: "Ngươi không khỏi quá xem thường bổn tọa, chỉ là một Tả hộ pháp, chết thì chết đi, cùng lắm lại tìm một cái khác. Lão đầu ngươi, dựa vào cái gì cho rằng bổn tọa sẽ quan tâm tính mệnh nàng?"

Ánh mắt Tường Vi trong nháy mắt ảm đạm xuống, ngăm đen ngăm đen, sâu không thấy đáy.

Bồng Lai chưởng môn lòng nói nếu đã khó tránh khỏi đánh một trận, Tường Vi kia cũng không lưu được nữa. Hắn nói: "Ma Đế thật muốn đánh, Bồng Lai ta sẽ tự phụng bồi. Người đâu, giết ma nữ này tráng uy danh!"

Đào Nhiên trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Tường Vi, nói: "Sư huynh không thể."

"Sư đệ?" Chưởng môn nói: "Đệ vì sao cứ nhất quyết muốn che chở ma nữ này?"

Đào Nhiên nói: "Bởi vì sư đệ từng hứa với nàng, chỉ cần đồ đệ trở lại, liền thả nàng đi. Hiện tại đồ đệ trở lại rồi, nàng lại phải chết, há chẳng phải là ta nói không giữ lời?"

Tường Vi mở mắt ra, cười khổ nói: "Đạo sĩ thúi, ngươi bị ngốc sao? Ta không cần ngươi cứu, ta chính là muốn chết."

"Nghe chưa, là chính nàng muốn chết." Chưởng môn nói: "Cần gì phải cứu một người toàn tâm muốn chết?"

"Nàng muốn chết là chuyện của nàng, ta cứu nàng là chuyện của ta. Ta chỉ là muốn thực hiện lời hứa thả nàng đi, nếu nàng đi xong tự vẫn, ta cũng tuyệt sẽ không cản nàng."

"Đệ..." Chưởng môn sắp bị sư đệ một cây gân này làm điên rồi, tại sao có thể có người thẳng tắp như vậy? Hắn thật muốn đem đầu Huyền Thanh bổ ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc có cái gì.

Đào Nhiên nói: "Sư đệ biết sư huynh rất khó khăn, nếu sư đệ có thể lấy sức mình đánh lui Ma Đế, sư huynh liệu có để cho sư đệ thực hiện lời hứa hay không?"

Chưởng môn nhìn hắn nói: "Đệ muốn làm cái gì?"

Đào Nhiên vươn tay phải ra, một phi kiếm cán đỏ rực xuất hiện trên tay, hắn một tay cầm kiếm thân thể dần dần lên cao, bay đến độ cao ngang hàng Ma Đế, hô to một tiếng: "Có dám đánh một trận?"

Hệ thống Tiểu Mỹ hai mắt quầng thâm đều biến thành hình hồng đào, "Trời ơi, ký chủ ngươi quá đẹp trai, tại sao có thể đẹp trai như vậy?"

Nội tâm Đào Nhiên: Còn không phải bởi vì trong tiểu thuyết Huyền Thanh từng đánh bại Ma Đế, ta tốt xấu gì cũng có chút lòng tin nha.

Ma Đế thấy Đào Nhiên chủ động khiêu khích hắn, quả thực giận không kềm được, chỉ Đào Nhiên nói: "Huyền Thanh, người khác sợ ngươi bổn tọa cũng sẽ không sợ ngươi!"

Đào Nhiên đem kiếm đưa ngang một cái, khinh miệt nói: "Ngươi nói nhảm quá nhiều."

Nói xong cũng xông tới, hai người ở trên biển triền đấu.

Cấp bậc chiến đấu như bọn họ không phải loại mà người bình thường có thể nhúng tay, tu vi thấp một chút ngay cả người đều không thấy rõ. Chỉ có thể nhìn thấy trên biển hất lên sóng lớn ngút trời, vô số sinh vật trong biển bị động chết, một xanh một đen hai loại màu sắc dây dưa cùng một chỗ căn bản không nhìn rõ.

Nhóm ma tu trên biển tránh xa xa, có người thì đang thương lượng: "Các ngươi nói xem Đế quân có thể thắng hay không?"

"Khó mà nói, đây là Huyền Thanh Kiếm Tôn a."

"Ngộ nhỡ Đế quân thua làm sao bây giờ?"

Trong đó có một người Luyện Hồn Tông từ trong ngực móc ra một lá cờ nhỏ màu đen nói: "Chỗ ta có một cái Vạn Hồn Phiên, chính là sư phụ ta trước khi lâm chung giao cho ta, uy lực vô cùng lớn, chỉ là dựa vào tu vi ta bây giờ căn bản không phát huy ra uy lực của Vạn Hồn Phiên. Nếu mọi người chúng ta hợp lực sử dụng Vạn Hồn Phiên đánh lén Huyền Thanh, kết quả cũng chưa biết chừng." . truyện teen hay

"Cái này..."

"Có phải là quá không vẻ vang?"

"Đế quân thua chúng ta càng không vẻ vang!"

"Được, liền nghe ngươi."

Người Bồng Lai trên Bồng Lai Tiên Đảo hồi hộp nhìn cuộc chiến phía trên, cuối cùng sau một trận ánh sáng nhức mắt, hai người tách ra. Trên người Ma Đế hiện một đường vết thương to lớn sâu thấy tới xương, máu tươi phun như điên xuống.

Tiểu Mỹ điên cuồng kêu gào: "Thắng rồi! Thắng rồi! Ký chủ ngươi là giỏi nhất!"

Kỳ thực lúc mới bắt đầu Đào Nhiên không cảm thấy bản thân sẽ thắng, dẫu sao hắn cũng không phải là Huyền Thanh thật, hiện tại thắng trong lòng hắn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp vui vẻ. Đột nhiên không biết từ nơi nào bay tới một bóng người màu đen, bóng người kia thế tới hung mãnh, Đào Nhiên còn chưa phản ứng kịp, liền nghe Tiểu Mỹ kêu mau tránh ra, sau đó trên người hắn đau xót, trước mắt chính là một mảnh màu đen.

Tường Vi trợn to hai mắt, đó là pháp thuật của Luyện Hồn Tông.

Chưởng môn giận dữ, "Lại dám đánh lén, thật coi Bồng Lai ta không có người?!"

Không có Ma Đế, những người còn lại không đủ gây sợ hãi. Người Bồng Lai thấy bọn họ lại dám đánh lén Huyền Thanh, mỗi một người đều giận đến nổi điên, toàn thể xuất động cản lại đám ma tu kia không để cho đi, mỗi một người đều hạ sát thủ.

Đào Nhiên còn chưa rơi xuống biển liền tỉnh táo lại, lúc này hắn bị thương rất nặng, nhưng không dám biểu hiện ra. Vội vàng ổn định thân hình rơi xuống, một đám đệ tử Bồng Lai vây lại, "Kiếm Tôn, người không sao chứ?"

"Không sao." Đào Nhiên sắc mặt tái nhợt đi tới trước mặt Tường Vi, vung tay lên một cái, cấm chế trên người Tường Vi liền giải trừ.

Hắn từ trong tay áo móc ra Vô Ảnh Toa nói: "Cái này là người tông môn cô đưa cho cô, cô cầm lấy, đi nhanh đi."

"Đạo sĩ thúi này..." Tường Vi nhìn Đào Nhiên, hốc mắt có hơi đỏ lên, "Thật là một tên mũi trâu ngoan cố."

Đào Nhiên cười một chút nói: "Đi nhanh đi, sau này đừng thích Ma Đế nữa."

"Ngươi..." Tường Vi khiếp sợ nhìn hắn.

"Cô đừng tưởng rằng ta cái gì cũng không biết, hơn nữa cô biểu hiện quá rõ ràng." Đào Nhiên phất tay nói: "Ma Đế không đáng giá cô thích, cô... đừng lại làm chuyện xấu nữa."

Lúc này không đi, sợ là đi không được. Tường Vi ngồi Vô Ảnh Toa đi, Đào Nhiên cuối cùng không cầm cự nổi miệng phun máu. Hắn nói với hệ thống: "Không được, thương tổn quá nặng."

Hệ thống Tiểu Mỹ nói: "Không sao ký chủ, Tường Vi sẽ không hắc hóa nữa, ngươi vừa vặn lợi dụng thương tổn rời khỏi thế giới này."

"Nói cũng phải." Đào Nhiên che ngực trở về nói: "Vốn dĩ ta vẫn còn đang nghĩ, người tu tiên ai cũng sống rõ lâu, thế giới kế tiếp không biết phải qua bao lâu mới có thể đến, bây giờ đúng là giải quyết vấn đề khó khăn."

Tường Vi một đường bay băng băng, cho đến khi vào biên giới Nam Hoang mới ngừng lại. Trước nay chưa từng nghĩ trong một ngày sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy, Ma Đế nàng một lòng ái mộ đối với nàng không chút quan tâm, đạo sĩ thúi vốn cảm thấy ghét lại vì nàng đánh cược tính mệnh.

Tường Vi vừa buồn cười, lại vừa muốn khóc. Nhớ trước khi đi Huyền Thanh nói, đừng thích Ma Đế nữa...

Nàng từ trong túi trữ vật lấy ra bức họa trước kia vụng trộm vẽ Ma Đế, lúc này nhìn bức họa, nội tâm đã không còn chút gợn sóng nào. Tay nàng nhích một cái, một đoàn lửa đốt bức họa kia cháy sạch sẽ. Không còn yêu, thoải mái trở lại, từ nay về sau nàng vẫn là Tường Vi của trước kia.

Đang chuẩn bị rời khỏi, một quyển sách trong túi trữ vật dẫn nàng chú ý.

Đây là quyển Huyền Thanh thường xuyên nhìn, lúc đi không biết nghĩ làm sao, liền thuận tay cầm theo. Đạo sĩ thúi kia không được mình đồng ý đã cứu mình, mình lấy của hắn một quyển sách cũng không quá đáng đi?

Tường Vi cầm quyển sách kia trên tay, quỷ thần xui khiến lật một trang, sau đó liền hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui