Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Hoàng Đào đẩy cửa ra liền nhìn thấy một nam nhân tự xưng là ba ba, kinh hãi gì đó trước không nói, tóm lại là có chút mờ mịt. Nàng ngây ngẩn nhìn nam nhân xa lạ trước mắt, trong đầu đột nhiên nghĩ tới ma ma thường xuyên nói một câu, dáng dấp ngươi giống như đúc tên ba ba bạc tình kia của ngươi.

Thấy Hoàng Đào ngây ngẩn nhìn mình, Hoàng Hổ cũng có chút hồi hộp, hắn tận lực ôn nhu nói: "Con, con có từng nghĩ đến ba ba không?"

Hoàng Đào ma ma ở trong phòng hỏi: "Ai a?"

Hoàng Đào run một cái, nhìn Hoàng Hổ nói: "... Ba ba."

Hoàng Đào ma ma: "Ai?"

"Hắn... Hắn nói hắn là ba ba." Hoàng Đào đứng ở cửa nói: "Hắn nói hắn tên Hoàng Hổ."

Bên trong an tĩnh một hồi, sau đó chính là một trận thanh âm rầm rầm giống như đụng ngã thứ gì. Tiếp đó một người lảo đảo chạy ra, một nữ nhân bốn mươi năm mươi tuổi gương mặt vàng vọt đầy nếp nhăn xuất hiện ở trước mắt, Hoàng Hổ có chút không xác định nói: "Tú Phân?"

Lý Tú Phân trợn to mắt nhìn Hoàng Hổ, sau đó phản ứng đầu tiên của nàng chính là tóc mình còn không có chải. Nàng đưa tay sờ tóc, sau đó liền nhìn thấy hai tay xù xì khó coi của mình. Nàng lật đật buông tay xuống, sau đó lại nhìn thấy đồ ngủ thùng thình trên người mình.

Bản thân lôi thôi sa sút tạo thành đối lập mãnh liệt với Hoàng Hổ tây trang phẳng phiu trước mắt, trong nháy mắt đó là cảm giác gì? Cái gì tình yêu ngày trước, nhiều năm không cam lòng tất cả đều hóa thành bụi bặm, chỉ còn lại căm hờn tự ti mãnh liệt.

Lý Tú Phân trợn to hai mắt nói: "Ngươi tới làm gì? Ngươi làm sao tìm được tới đây? Ngươi làm hại ta còn chưa đủ thảm sao?"

Hoàng Hổ nói: "Ta đến tìm con gái."

Nhìn biểu hiện của Lý Tú Phân, Hoàng Đào liền biết người này thật sự là ba mình. Bản thân từ khi ra đời đến nay chưa bao giờ gặp ba ba, vị ba ba bạc tình vứt bỏ thê tử luôn luôn sống trong miệng ma ma kia. Hoàng Đào cảm giác trên người có điểm phát rét, sau đó cả hàm răng đều bắt đầu run rẩy.

"Nơi này không có con gái ngươi!" Lý Tú Phân giống như người điên rống lên: "Ngươi ban đầu đi đâu? Hiện tại đến tìm con gái?"

"Ta luôn luôn tìm các người, ta tìm các người đã mười bảy năm." Hoàng Hổ nói cũng có chút kích động, "Ta hằng năm đều sẽ đến nhà cha mẹ cô hỏi thăm tin tức cô, nhưng cô một đi không trở lại. Cho dù là vì trả thù ta, cô cũng không nên mặc kệ cha mẹ mình như vậy."

"A!!!" Lý Tú Phân đột nhiên hét rầm lên, Hoàng Đào nhắm hai mắt lại.

Hoàng Hổ kéo cánh tay Hoàng Đào, "Cùng ta đi, có ba ba thương con, ba ba mang con đi sống một cuộc sống tử tế."

Hoàng Đào giống như pho tượng gỗ mặc cho Hoàng Hổ kéo mình đi, Lý Tú Phân mãnh liệt xông lại, túm lấy Hoàng Đào. Hai người mỗi người lôi một cánh tay Hoàng Đào, Hoàng Hổ thương tiếc Hoàng Đào sợ nàng bị túm hư, liền đưa tay định ôm đi Hoàng Đào. Lý Tú Phân không cướp nổi Hoàng Đào, hô to một tiếng đem Hoàng Đào đẩy ngã xuống đất.

Hoàng Đào té xuống, Hoàng Hổ đưa tay đi đỡ, Lý Tú Phân ngã nhào vào trên người Hoàng Hổ bắt đầu vừa cấu vừa đánh. Hoàng Hổ bị nàng đánh liên tiếp lui về phía sau, Hoàng Đào cứ như vậy té xuống đất, tóc xõa tán lạc.

"Ngươi tại sao phải tìm tới a? Ngươi không phải không quản sống chết hai mẹ con chúng ta sao, ngươi hối hận sao? A? Con gái ngươi lớn như vậy đều chưa từng kêu ngươi một tiếng ba ba..."

Hoàng Hổ đỏ mắt, nói: "Cô sao có thể đối xử con gái như vậy? Nó là con gái cô a, cô sao có thể đánh nó mắng nó?"

"Ta đánh nó thì làm sao? Ta mắng nó thì làm sao? Nó là con ta." Lý Tú Phân giống như phát điên nói: "Dù ta có giết nó đó cũng là chuyện của ta!"

Hoàng Đào cuối cùng không chịu nổi, nàng bò dậy xông ra ngoài.

Hoàng Hổ ở sau lưng nàng kêu: "Con gái! Đào Đào!"

Lý Tú Phân ngồi chồm hổm dưới đất khóc, "Ngươi đừng hòng cướp đi con gái ta, ngươi ban đầu nhẫn tâm vứt bỏ mẹ con chúng ta, ngươi có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không..."

Hoàng Hổ bị nàng nói, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng lại không nhịn được muốn khóc. Trên mặt hắn còn có vết máu do Lý Tú Phân cào ra, nút áo tây trang cũng bị tháo, hắn bụm mặt hít sâu mấy hơi, nói: "Ta ban đầu thật sự không phụ trách sao? Là do cô luôn lừa gạt ta, ta bị cô lừa đến sợ."

"Số ta thật khổ a..." Lý Tú Phân ngồi dưới đất khóc, "Đụng phải kẻ bạc tình như ngươi."

Bên chỗ góc tường tụ tập một ít người xem náo nhiệt, thân phận Hoàng Hổ bây giờ không thể nào cùng Lý Tú Phân dây dưa cùng một chỗ, hắn nói: "Chuyện cô ngược đãi con gái ta đã biết rồi, ta phải mang con gái đi, cô không muốn thì chúng ta lên tòa."

Hắn xoay người muốn đi, nhớ tới vừa rồi Lý Tú Phân đẩy Hoàng Đào một chút cũng không nương tay, không nhịn được xoay người chỉ Lý Tú Phân nói: "Ta không ngờ cô lại lòng dạ ác độc như vậy, nó là con gái cô a!"

Lý Tú Phân ngơ ngác ngồi dưới đất, thấy Hoàng Hổ muốn đi, nàng nhào qua níu quần Hoàng Hổ nói: "Ngươi hối hận chứ gì? Ngươi muốn con gái chứ gì? Ngươi và ta phục hôn, chúng ta phục hôn, ta liền đưa con gái cho ngươi."

Hoàng Hổ nhìn thấy nàng liền chán ghét, hắn gỡ tay Lý Tú Phân ra, đi như chạy trốn.

Lý Tú Phân liền khóc, ngồi dưới đất gào khóc. Khóc thật lâu toàn thân nàng như nhũn ra mò trở về nhà, nhìn thấy Hoàng Đào không có ở đây, một cỗ khủng hoảng to lớn bao phủ trong lòng.

Hoàng Đào vọt tới đường chính, trong nháy mắt mờ mịt nhìn chung quanh, không biết mình có thể đi phương nào. Nàng ngơ ngác đứng một hồi trên đường xe chạy, nhiều lần suýt bị xe đụng vào.

"Cô bị gì vậy a?" Một đôi tay vươn tới túm Hoàng Đào đến bên cạnh, một thanh niên tầm hai mươi tuổi nhíu mày nói: "Dù có nghĩ không thông cũng không thể hại tài xế người ta a."

Hoàng Đào không nói lời nào, chỉ ngơ ngác đứng.

Thanh niên kia nghĩ nàng bị ngốc, liền nói: "Cô trộm lén chạy ra ngoài hả? Nhà cô ở đâu?"

Nhà? Cái nhà kia còn có thể trở về sao?

Trong đầu Hoàng Đào một mảnh huyên náo, nàng cảm giác trái tim phát run một trận, không nhịn được che ngực ngồi xổm xuống.

Cũng làm người thanh niên kia bị hù dọa, hắn có chút hoảng nói: "Cô làm sao vậy? Chắc không phải là giả đụng ăn vạ chứ?"

Hoàng Đào ngồi một hồi, cảm giác khá hơn một chút, nàng ngẩng đầu lên nói: "Có thể cho tôi mượn điện thoại di động một chút không?"

Thanh niên nói: "Điện thoại di động tôi vừa mua, hơn sáu ngàn đồng tiền..."

Hoàng Đào cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn, hắn bại toàn tập, lấy điện thoại di động ra nói: "Cô dùng đi, tôi nhìn cô dùng."

Hoàng Đào bấm số điện thoại luôn luôn ghi nhớ trong lòng kia, chỉ chốc lát sau, điện thoại tiếp thông.

Đào Nhiên về đến nhà đã rất mệt mỏi, sáng sớm hôm sau ngủ một giấc tới trưa, đang quằn quại trên giường, chuông điện thoại di động liền reo cho hắn không thể an ổn. Hắn lười biếng nhận điện thoại, "A lô, nhà chúng ta đã có biệt thự, không cần mua nhà..."

Vừa nghe đến thanh âm Đào Nhiên Hoàng Đào liền bắt đầu khóc, khóc tê tâm liệt phế. Đào Nhiên lăn từ trên giường ngồi dậy, hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Hoàng Đào không nói lời nào, chỉ khóc.

Nhưng Đào Nhiên sẽ lo lắng, hắn cho rằng Hoàng Đào lại bị mẹ nàng ngược đánh. Đào Nhiên từ trên giường bò dậy nói: "Cậu ở nơi nào? Tôi đi tìm cậu."

Hoàng Đào khóc hoa mắt, đầu óc choáng váng cũng không nhìn ra mình ở đâu. Thanh niên kia lo lắng điện thoại di động mình có bất trắc gì, cầm điện thoại liền nói: "A lô, là người nhà của... cô này phải không? Mau chạy tới đây đón nàng đi, nàng sắp sửa đụng xe tự sát rồi."

Đào Nhiên ba hồn hù rớt sáu phách, thật nhanh mặc quần áo tử tế chạy ra ngoài. Ma ma nhìn thấy con trai bảo bối từ trên lầu phi xuống, nói: "Đi làm gì? Cơm còn chưa ăn."

Sau khi Đào Nhiên xông ra, hỏi rõ địa phương, liền đón xe tới.

Người thanh niên kia nhìn Hoàng Đào ngồi chồm hổm dưới đất khóc, không lời nói: "Tỷ tỷ, làm phiền ngài dịch chuyển vị trí cái, ở chỗ này khóc trở ngại người đi đường giao thông a, chúng ta đi tới Starbucks trước mặt đợi người có được không?"

Nói xong liền túm Hoàng Đào đem đi, có người trên đường rối rít ghé mắt, hoài nghi hắn lừa người đi bán. Thanh niên kia cảm thấy thật xúi quẩy, lòng nói mình trêu ai chọc ai, vừa ra khỏi cửa liền đụng phải chuyện xấu như vầy.

Thời điểm Đào Nhiên chạy tới Hoàng Đào đã ngừng khóc, hắn vội vàng đi vào Starbucks, vừa nhìn liền thấy Hoàng Đào. Hắn đi tới nói: "Làm sao vậy? Xảy ra cái gì?"

"Yo ~" Thanh niên kia nhìn Đào Nhiên, chỉ Hoàng Đào nói: "Đây là người nhà cô?"

"Phải." Đào Nhiên nói: "Phiền anh rồi."

"Người anh em lớn lên thật là đẹp trai." Thanh niên kia hướng về Đào Nhiên huýt sáo một tiếng, nói: "Phối với cô gái khóc lóc, đúng là một đóa hoa tươi cắm bãi cứt trâu."

"..." Đào Nhiên nhịn một chút, sau đó không nhịn được nói: "Miệng ngươi thiếu đánh như vậy, đáng đời ngươi không có bạn trai."

Thanh niên: "..."

Đào Nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Hoàng Đào nói: "Làm sao vậy? Mẹ cậu lại đánh cậu?"

Mắt Hoàng Đào vừa đỏ vừa sưng, nàng không nói lời nào, Đào Nhiên móc ra một tờ giấy đưa cho thanh niên kia nói: "Đi, mua ly cà phê, ngọt một chút."

Thanh niên cầm tiền, đầu đầy mờ mịt đi mua cà phê, thời điểm đứng chờ cà phê mới nhớ, "Con bà nó, tại sao ta phải nghe hắn?"

Hoàng Đào nói: "Ba ba tôi tới rồi."

Đào Nhiên trong nháy mắt liền hiểu, hắn ngồi xuống bên người Hoàng Đào nói: "Cậu... Hắn tới làm gì?"

Hoàng Đào nói: "Hắn nói muốn mang tôi đi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn."

"Vậy cậu nghĩ muốn đi cùng hắn không?" Đào Nhiên nói: "Tôi nói là không cân nhắc thứ khác, trong lòng cậu nguyện ý đi cùng hắn không?"

Hoàng Đào nhớ lại bộ dáng Hoàng Hổ, hắn ăn mặc lịch sự như vậy, nói chuyện ôn nhu như vậy. Hắn còn nói thương mình, mang mình đi.

"Nhưng mà mẹ nói hắn là một kẻ bạc tình vứt bỏ thê tử."

"Vậy cậu đã nghe ba cậu nói chưa?" Đào Nhiên nói: "Nếu hắn đã vứt bỏ thê tử, tại sao hiện tại lại muốn đến tìm cậu? Chỉ nghe một phía là không được, không bằng nghe thử xem hắn nói thế nào?"

Hoàng Đào đáng thương rưng rưng nhìn Đào Nhiên, "Như vậy có được không?"

"Dĩ nhiên được, cậu là con gái hắn, cậu có quyền bảo hắn nói cho cậu biết lý do hắn ban đầu rời khỏi mẹ con cậu." Đào Nhiên vô cùng chăm chú nhìn Hoàng Đào.

"Nhưng mà..." Hoàng Đào nói: "Tôi chạy ra ngoài, mẹ sẽ không để cho tôi gặp hắn nữa."

Lúc này điện thoại di động của Đào Nhiên reo, là Hoàng Hổ đánh tới.

"Là Kha Duệ sao? Ta đi tìm Đào Đào, Đào Đào khả năng bị kích thích, ta bây giờ tìm không được nó."

"Bạn ấy bây giờ đang ở cùng cháu." Đào Nhiên nói: "Chú muốn gặp bạn ấy sao? Cháu mang bạn ấy đi tìm chú."

Hoàng Đào nhìn Đào Nhiên, trong mắt có thần sắc kỳ dị.

Đào Nhiên để điện thoại di động xuống nói: "Đi thôi, tôi mang cậu đi tìm ba cậu."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui