Khó khăn lắm Tịnh An mới chịu ngồi lại yên tĩnh. Từ Hoan nhẫn nại giải thích kĩ càng cái gì mà chỉ là một đêm, sẽ không có lần thứ hai, rõ ràng người như hắn không có đối tượng yêu đương a.k.a nữ chính đại nhân thì quá là điên rồ, chuyện này để cho nó lắng xuống thì hơn.
“Hơn nữa mày nói xem, nếu người ta biết tao ngủ với đối tác công ti ngay trước ngày kí hợp đồng, ai nghĩ đó là chuyện trùng hợp chứ? Không khéo tao lại trở thành người kế nghiệp của Hạ Lam, trở thành cái gì mà ‘dùng thân thể để thăng cấp trong công việc, không có tự trọng” đó chứ.” Cô tự cảm thấy bản thân rất là thuyết phục.
“Nhưng chẳng lẽ mình cứ để hắn thoát như vậy? Ít nhất cũng phải tạt acid cái mặt đẹp trai muốn chết cũng thằng khốn đó chứ.” Tịnh An lại nghiến răng, kiểu này cô này bị mòn răng mất thôi. À không, phải tập trung vào vấn đề chính.
“Mày không thấy người ta là loại ngoài điều kiện ta anh không có gì hả? Tao nghĩ trong nhà ổng có khăn giấy đâu, muốn lau thì cứ lấy thẳng tiền ra từ túi mà lau, đã thế lại còn lại 500 nghìn. Đm thật là tiền đè chết người không thở nổi.”
Bỗng dưng Tịnh An dựng thẳng người, đôi mắt to tròn bỗng sáng quắt lên nhìn là biết không có gì tốt. Cô thầm kêu trời trong đầu, cô nàng lại có ý gì đây?
“Mày nói đúng! Tên Lý An Thành kia nhìn thật đúng là cmn thể loại tiền đè chết người, nhưng cao phú soái trong thành phố này tao thuộc tên hết, lại chưa từng nghe qua tên ổng, mày thấy kì không?”
“Tao thấy kì việc mày thuộc hết được tên cao phú soái thành phố mình nhưng mà… okay?”
“Chứng tỏ hắn không phải người thành phố mình, đã thế giọng còn có chút lơ Tây, rõ ràng là từ nước ngoài về, hơn nữa còn là loại không có hoặc sắp chia tay người yêu. Mày nghĩ đi Từ Hoan, cao phú soái, từ nước ngoài về tranh bá với Tống Phi, lại còn có thể không có người yêu, mày nghĩ con nhỏ Hạ Lam sẽ ngồi yên trước miếng thịt bự này hả? Không khéo nó sẽ thật sự bỏ Tống Phi đi anh ta, không đùa đâu.”
“Mày nghĩ nhiều quá…” Cô lặng lẽ đổ mồ hôi, bình thường không phải cô mới là người nên nói nhăng nói cuội về nữ chính nam chính gì đó sao? Sao con nhỏ Tịnh An lại chiếm vai của cô rồi?
“Im đi im đi! Bình tĩnh tao tính kế!! Lũ cẩu nam cẩu nữ, gian phu dâm phụ đó đừng hòng đến với nhau. Tuyệt nhất là đến Tống Phi cũng đừng hòng có!” Tịnh An chưa gì đã rút giấy ra viết viết, chủ yếu vẫn chỉ là tên cộng với bao nhiêu tính từ cẩu cẩu dâm dâm gì đó.
“Tao tưởng mày ghét Tống Phi? Hồi đó tao bị từ chối mày còn định khiến ổng bị đuổi học nhớ không?”
Tịnh An bỗng dưng ngừng bút, mặt cô nàng vặn vẹo vặn vẹo trông khó ở hết sức.
“Ừ thì tao ghét ổng nhưng trừ chỗ thông minh mà không có mắt ra thì tao thấy tên Tống Phi đó cũng không phải không tốt. Người như vậy rơi vào tay Hạ Lam thì tao dù có ghét cũng phải tiếc chứ.” Tịnh An lại nhăn nhó. “Tuần trước tao rõ ràng thấy cô ta uốn éo damdang trước mặt con trai giám đốc chứ làm gì có chuyện dự án lớn như vậy lại để cho một nhân viên mới vào công ti như cô ta đảm nhận chứ? Bọn mình còn phải ngồi mòn lưng ở đây đánh sổ thì cô ta lại được lên tầng bảy ngồi cùng bàn với tinh anh khắp chốn. Khốn nạn!”
“Ừ ừ, bình tĩnh~” Cô vuốt vuốt lưng Tịnh An. Đời có bất công nhưng cô đã quen như vậy từ trước rồi, không có gì là công bằng cả, người như bọn cô chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.
“Nên căn bản là mình làm cái gì cũng phải ngăn cho cô ả tiếp cận Lý An Thành, không, tốt nhất là để cô ta tiếp cận, ngay lúc cô ả đang uốn éo uốn éo thì quay phim lại gửi cho Tống Phi! Chừng nào Tống Phi bỏ cô ta, để coi cô ta còn có cái gì mà lên mặt.” Tịnh An lại phồng mũi hừ hừ, đắc ý mà viết xoạch xoạch ‘kế hoạch’ của cô nàng vào sổ.
Cô chỉ nhìn rồi thở dài, yên lặng mà ngồi làm việc của mình tới tận lúc ra về. Tịnh An bên cạnh cô cũng rất yên tĩnh, ngồi suy nghĩ thật sao? Cô nhìn qua thì thấy Tịnh An đang cau mày nhìn điện thoại, cô nàng bỗng nói.
“Từ Hoan, tao phải đi đây một chút, ngồi đó đừng có đi đâu, chờ tao về, nghe chưa?” Tịnh An nói rồi cầm lấy túi xách bước vào cửa thang máy. Lại chuyện gì vậy? Nhưng cô vẫn thành thật ngồi một chỗ nhìn ra cửa sổ.
Chỉ thấy bầu trời vốn xanh khiết đang dần vỡ vụn thành từng mảnh li ti, tan chảy vào trong màu đỏ rượu đang lan dần, lan dần, thấm nhuộm cả một khoảng trời trong cái đượm buồn miên man.
Có cái gì đó trong cô thay đổi, có cái gì đó trong cô như muốn vụn vỡ, có cái gì đó trong cô như muốn dâng tràn, như muốn nuốt chửng cô.
Bỗng dưng cô muốn bật khóc.
“Tô cô nương.” Âm thanh từ tính có chút xa lạ, có chút thân quen bỗng dưng cất lên, mang cô trở lại từ nỗi buồn lơ lửng tận phía bên kia trời. Cô đầu lại, đằng sau cô đã có bóng hình ấm áp đó tự bao giờ, thay thế cho mặt trời đang dần lặn, chiếu sáng cho đôi mắt mờ mịt của cô.
“Lý tiên sinh.” Cô cũng cất tiếng gọi người kia, khàn khàn, nghẹn ngào. Cô không biết tại sao nhưng có gì đó trong cô rung động dưới ánh nhìn ấm áp kia, cứ như con thiêu thân, chỉ cần nhìn thấy ánh sáng, sẽ bất chấp tính mạng mà lao vào.
Cô thấy cô ngu ngốc quá.
Khẽ cúi đầu, cô che dấu đi những cảm xúc hỗn loạn lúc chiều tàn, lấy hết sức lực mà nở nụ cười với y.
“Có phải anh đang tìm ai không?”
“Tôi đang tìm em.” Lý An Thành vẫn như cũ cười dịu dàng như vậy, chỉ là nãy giờ y chứng kiến cô khóc uỷ mị như vậy, cô có chút ngại ngùng, cũng có chút sợ hãi.
“Có phải là vì chuyện hợp đồng công viên trò chơi không? Em xin lỗi nhưng em không tham gia dự án này, phiền anh đến tận đây rồi.”
“Không, tôi đến đây vì muốn mời em một bữa cơm.” Anh thân quen mà bắt lấy bàn tay của cô, miết nhẹ mu bàn tay cô như có như không mà thản nhiên chặn mọi đường thoát còn lại của cô. Cô có chút không quen, vô thức nhíu mày lại, anh chỉ dùng giọng nói còn nhẹ nhàng hơn nữa, khẽ ôn tồn.
“Không được sao?”
“Em… chỉ là em hứa về cùng bạn mà thôi, anh biết đấy, cô gái tên Tịnh An… đó đó…” Anh nghiêng đầu cười khẽ như đang nghe lý do lý trấu của một đứa con nít vậy.
“Ồ? Chẳng phải Tống Phi đã mang cô bé dễ thương đó đi đâu rồi sao? Anh không nghĩ bạn em sẽ về sớm đâu.” Cô bỗng cảm thấy có gì không đúng nhưng tiếng tin nhắn rung lên khiến cô chớp cơ hội vội thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Lý An Thành mà bắt lấy điện thoại.
[Từ Hoan, tao xin lỗi nhưng tao có chút chuyện, không về cùng mày được. Nhân lúc trời còn sớm mày về đi, đừng la cà, chọn đường đông mà đi, về thì nhắn tin cho tao.] – Tịnh An.
Cô đổ mồ hôi hột, Lý An Thành rõ đọc được tin nhắn trên điện thoại, tuỳ tiện cầm lấy túi xách của cô.
“Nếu em không muốn dùng cơm thì cũng không sao, để anh đưa em về.”
“Không… không cần đâu Lý tiên sinh, em tự về được.” Cô hết sức từ chối, mồ hôi muốn chảy xuống thành hột đến nơi. Trời má đây là chuyện gì?
Nam chính đại nhân, người cô ngủ với tối hôm qua bỗng dưng muốn về nhà cùng cô, là muốn giết người diệt khẩu sao? Đến lúc cô lên bảng đếm số rồi? Tịnh An chết tiệt này, sao lại đi đú đởn với Tống Phi lúc này kia cơ chứ? Mà tao tưởng mày ghét Tống Phi?? Không không tập trung vấn đề chính!! “Nhà em cũng không xa nơi này lắ-“
Ọt ọttt~
Lý An Thành hiếm hoi lộ vẻ ngạc nhiên.
Cô lại càng muốn tự mình đạo huyệt lấp hố, tự giác đẩy nhanh tiến độ chui xuống lỗ cho mau. >.<
Lý An Thành nhìn cô đỏ như trái gấc, lại hiếm hoi cười ra tiếng với đôi mắt nhắm tịt như không muốn thấy tổ quốc đâu, nhìn anh rạng ngời như mặt trời ban trưa làm cô càng có chút bối rối, càng cúi đầu thấp, thấp nữa.
“Khụ khụ, anh xin lỗi.” Lý An Thành nhận ra mình luống cuống, ổn định lại nhưng nụ cười trên môi vẫn rạng rỡ như có thể làm vạn vật nở hoa, trông anh chỉ như một anh thanh niên đại học dễ gần, dễ thương. Nhất thời nỗi sợ hãi nhỏ nhặt trong lòng cô như tan đi đâu mất. “Em muốn ăn gì không? Anh dẫn em đi.”
“… Em không kén ăn đâu, chỗ nào no bụng là được rồi.” Cô lắc lắc đầu, tỏ ý muốn tự mang túi xách nhưng anh rất tự nhiên xoay người, đem túi xách của giấu sau tướng người bự bự của anh, hoàn toàn không để cho cô chỗ hở nào để đoạt lại ví của mình. Cô chỉ đành ngậm ngùi đi theo anh đến bãi giữ xe, lại ngạc nhiên khi anh giữ cô lại.
“Em đi đâu thế?”
“Em… đi lấy xe của em?”
“Công ti em không cho nhân viên để xe qua đêm sao?” Anh nghiêng đầu vô tội thành thật hỏi.
Nhận ra được ý tứ của anh, cô khảng khai lại lắc đầu.
“Anh không cần làm vậy đâu, hơn nữa sáng mai em vẫn cần xe đi làm mà.”
“Để anh đón em.” Hả? Cô ngốc ngây nhìn anh. Anh đang làm cái gì vậy? Được rồi, đáng lẽ cô phải nhận ra có gì đó sai sai từ tận lúc anh đến gặp riêng cô rồi nhưng anh không hiểu? Một bữa tối để thám thinh Hạ Lam thì oke nhưng anh còn muốn dây dưa với cô tới tận sáng mai làm gì cơ? Tiếp tục thám thinh? Không… bình thường thì tinh anh như anh ta chỉ cần một cuộc nói chuyện là moi ra được hết thông tin cần tìm rồi chứ??? Cô không hiểu??? Và cô còn không chắc cô có muốn hiểu không đây này???
Thấy cô ngốc ngốc khó hiểu nhìn anh, Lý An Thành chịu khó giải thích cho cô.
“Anh chỉ muốn biết nhiều hơn về công ti đối tác thôi mà, không được sao?” Tự anh biết đó không phải là một lí do tốt nhưng với cô nàng ngốc ngốc này, lí do cao siêu quá sẽ làm cô ấy muốn sập nguồn dừng hoạt động quá.
“… À… được chứ?” Cô khó khăn thừa nhận. Chẳng phải còn có Tống Phi hay Hạ Lam, hay Tịnh An sao? À không, hai người kia chắc đang đi đâu đó rồi. Còn Hạ Lam? Chẳng lẽ… à à à à… cô sáng sủa lạc quan hẳn lên, rốt cuộc cũng cười nhìn anh. Hoá ra anh muốn làm cô ta nổi ý ghen, không nói sớm làm cô hoang mang nãy giờ.
Rốt cuộc cô nàng này nghĩ ra gì vậy?
“Còn… có một chuyện anh muốn nói với em, chỉ là, anh muốn nói chuyện đó nơi nào đó riêng tư một chút.” Anh nói rồi xoay người rút chìa khoá xe ra, còn rất ga lăng mở cửa cho cô, chỉ là trong suốt chuyến đi, mồ hôi cô cơ hồ đang làm ướt một mảng bự sau lưng.
Note tác giả: nam chính vừa tốt tính vừa ga lăng? Thỉnh đừng bị lừa.