Hơn nửa tháng trôi qua, gió yên biển lặng, không xảy ra bất cứ chuyện gì sóng gió.
Hôm nay, Bát hoàng tử lại lén xuất cung chạy ra ngoài chơi.
Lãnh Nhất Hạo muốn đến Yến vương phủ mời Sở Băng Nghiên ăn bữa cơm coi như là trả nợ bữa ăn hôm bữa, cũng sẵn tiện đến thực hiện lời hứa khuyên nhủ ca ca hắn thả nàng đi.
Hắn mang theo tâm trạng phấn khởi chạy đến Yến vương phủ, đi vào thư phòng của Lãnh Dạ Cẩn.
“Ca ca”, Lãnh Nhất Hạo hưng phấn gọi một tiếng.
Lãnh Dạ Cẩn đang ngồi xem công văn mà Công Bộ và Binh Bộ gửi đến, thì nghe thấy tiếng của đệ đệ mình vọng tới cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục xem công văn, chỉ qua loa đáp lấy lệ một tiếng.
Lãnh Nhất Hạo nghe Lãnh Dạ Cẩn chỉ qua loa lấy lệ với mình, tâm tình liền xuống dốc
“Ca ca, đệ đến huynh không vui sao? Sao huynh chỉ chú tâm vào đống công văn đó hoài vậy?”
Lãnh Dạ Cẩn nghe Lãnh Nhất Hạo hỏi vậy cũng chịu buông công văn trong tay xuống, rồi ngước đầu lên nhìn vào ấu đệ.
“Đệ không chịu ở trong cung chăm chỉ học hành mà suốt ngày chỉ lo trốn ra khỏi hoàng cung chạy nhảy khắp nơi, quy củ ta dạy đệ vứt đâu rồi hả?”
Bát hoàng tử nghe ca ca lại bắt đầu dạy dỗ mình liền viện cớ
“Đâu phải đệ suốt ngày chỉ lo bay nhảy đi chơi đâu, đệ là đang đi tìm hiểu nỗi khổ của dân chúng để phân ưu cùng phụ hoàng mà.
Sao huynh có thể nói đệ như vậy được chứ?”
Lãnh Dạ Cẩn nhìn Lãnh Nhất Hạo một cái, Lãnh Nhất Hạo liền chột dạ cúi đầu.
Lãnh Dạ Cẩn cũng không nói Lãnh Nhất Hạo nữa, tiếp tục phê duyệt công văn.
Lãnh Nhất Hạo thấy ca ca không giáo huấn mình nữa thì liền tiến đến sáp lại gần “Lục ca”
Lãnh Dạ Cẩn không quan tâm đến hắn, vẫn tiếp tục cúi đầu xem công văn.
Lãnh Nhất Hạo cũng không thèm để ý lục ca có quan tâm đến mình không, bắt đầu một mình miên man.
“Lục ca, nếu đệ nhớ không lầm thì Sở Băng Nghiên đã dưỡng thương ở phủ của huynh hơn một tháng rồi nhỉ? Sao huynh không cho nàng ấy về phủ vậy?”
Lãnh Dạ Cẩn nghe Lãnh Nhất Hạo nói thì thoáng ngừng bút viết.
Đệ đệ của chàng tự nhiên khi không chạy đến vương phủ, chuyện đầu tiên nói đến lại là việc đưa Sở Băng Nghiên về.
Nếu nói chuyện này không có bàn tay của Sở Băng Nghiên ở phía sau thúc đẩy thì chàng không tin, e là Sở Băng Nghiên kêu hắn về khuyên chàng từ nửa tháng trước, nhưng mà hôm nay đệ đệ chàng mới có thể xuất cung ra ngoài chơi, nên bây giờ mới đến tìm hắn.
Tiểu hồ ly này đúng là tinh ranh mà!
Lãnh Dạ Cẩn lúc này mới lên tiếng “Đệ hỏi như vậy là có chuyện gì sao?”
“Đương nhiên là có rồi!”
Lãnh Dạ Cẩn nhướng mày nhìn qua Lãnh Nhất Hạo từ cổ họng phát ra một tiếng “Hửm?”
Lãnh Nhất Hạo bị nhìn như vậy, ho khan hai tiếng rồi nói tiếp
“Đệ là đang suy nghĩ cho huynh!”
Lãnh Dạ Cẩn ánh mắt khó hiểu nhìn qua.
Lãnh Nhất Hạo “Huynh nghĩ xem, Sở Băng Nghiên là một nữ tử, ở trong phủ huynh lâu ngày, những người bên ngoài không biết gì sẽ nói xấu, làm ảnh hưởng đến thanh danh của huynh.
Sở Băng Nghiên vốn dĩ đã dựa vào gia thế mà hếch cằm, kiêu ngạo với người khác rồi.
Nếu bây giờ, tin tức nàng ta ở mãi trong phủ của huynh, người được lợi nhất không phải nàng ta thì là ai.
Có thể nàng ta sẽ lấy việc này mà trở nên không coi ai ra gì hơn nữa.
Lục ca, chuyện này sẽ gây bất lợi cho huynh.
Những kẻ có lòng riêng còn có thể lấy chuyện này bắt chẹt huynh.
Lục ca, đệ thấy huynh nên đưa nàng ta về phủ càng sớm, càng tốt.”
Lãnh Nhất Hạo một hơi nói ra một tràng dài, nói xong khô hết cả cổ.
Hắn đang tính nhấc tay lấy ly nước đặt ở trên bàn Lãnh Dạ Cẩn thì Lãnh Dạ Cẩn nhanh tay hơn, trước một bước, giành được ly nước, uống hết một ngụm.
Hắn đành phải rụt tay lại, bước sang cái bàn tròn để nước cách đó không xa, rót cho mình một ly.
Uống xong ly nước, hắn quay đầu lại hỏi Lãnh Dạ Cẩn “Ca sao huynh vẫn không nói gì?”
Lúc bấy giờ, Lãnh Dạ Cẩn mới đặt bút sang một bên, ngẩng đầu nhìn Lãnh Nhất Hạo.
“A Hạo, đệ đúng là trưởng thành rồi, biết lo nghĩ cho lục ca rồi!”
Lãnh Nhất Hạo được khen ngay lập tức nở mũi đáp lại “Tất nhiên rồi! Ca ca đệ là muốn tốt cho huynh nên mới nói nhiều như vậy đấy”
Lãnh Dạ Cẩn gật gật đầu rồi nói tiếp “Vậy người làm huynh trưởng như ta xin đa tạ ý tốt của đệ”, nói rồi chàng chắp tay chú đầu đa tạ.
Lãnh Nhất Hạo thấy liền đỡ Lãnh Dạ Cẩn lên, giọng điệu sảng khoái “Ca ca huynh không cần phải vậy! Đều là huynh đệ cùng mẹ, đệ đương nhiên là có trách nhiệm thấy huynh trưởng làm sai thì phải nhắc nhở chứ.
Huynh không cần phải câu nệ như vậy.”
Lãnh Dạ Cẩn nghe xong, giọng điệu thản nhiên “Vậy với nghĩa vụ là huynh đệ cùng mẹ, ta cũng nên thông báo cho đệ biết là Sở Băng Nghiên đã rời đi từ hơn nửa tháng trước rồi!”