Nữ Phụ Chỉ Cầu Được Sống


Nhưng Lãnh Dạ Cẩn làm như không nghe thấy, vẫn ôm chặt lấy nàng không buông, đi thẳng về phía trước.
Sở Băng Nghiên biết làm điều vô ích, nên cũng không giãy giụa, nằm im ắng trong vòng tay của Lãnh Dạ Cẩn, vòng tay qua cổ, mặt úp vào lồng ngực của chàng để che đi sự ngại ngùng trên khuôn mặt.
Lãnh Dạ Cẩn bế nàng bước lên xe ngựa, rồi đặt nàng nhẹ nhàng ngồi xuống.
Sở Băng Nghiên được thả ngồi xuống, nhưng mặt vẫn không hết đỏ.
Lãnh Dạ Cẩn ngồi xuống bên dưới giúp Sở Băng Nghiên tháo giày.
Sở Băng Nghiên vội vàng giữ tay Lãnh Dạ Cẩn lại “Người muốn làm gì?”
“Chân nàng chắc bị trật rồi, ta giúp nàng nắn lại.”, Lãnh Dạ Cẩn nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của nàng, rồi sau đó tiếp tục tháo giày nàng ra.
Sở Băng Nghiên “Để ta tự tháo cũng được.”
“Không cần, nàng ngồi im đó đi, đừng lộn xộn.”
Sở Băng Nghiên cũng không lộn xộn mà để cho Lãnh Dạ Cẩn tháo giày.
Lãnh Dạ Cẩn động tác dịu dàng, từ từ tháo giày và tất của nàng ra.
Bàn chân trắng hồng nhỏ nhỏ, từ từ hiện ra trước mắt chàng.
Ngay lúc hình ảnh bàn chân của nàng mở ra, trong đầu của chàng đột nhiên nhớ đến một câu nói “Một khi một nam nhân nhìn thấy bàn chân của nữ tử, thì phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của nữ tử đó.”
Chàng đã thấy bàn chân của nàng rồi, là một nam tử hán, đại trượng phu vậy hành động phải chịu trách nhiệm với nàng chắc chắn là lẽ đương nhiên.
Từ nửa tháng trước, sau khi nàng rời khỏi vương phủ, hắn đều nhớ đến hình bóng của nàng, nhớ đến lần mà nàng ngồi trong lòng chàng như một tiểu hồ ly tinh nhẹ nhàng câu dẫn chàng.
Uyển Sương các lúc trước nàng ở, chàng cũng cho người dọn dẹp thường xuyên, đồ vật của nàng lúc trước còn trong phủ chàng cũng cho người bảo quản.
Trong nửa tháng qua, chàng đã rất nhiều lần đứng trên mái nhà nhìn lén nàng, nhưng dường như tiểu hồ ly này không hề nhớ chàng, mà còn sống thoải mái hơn.
Đã vậy lúc gặp chàng, còn cố tình tránh xa năm lần bảy lượt tránh xa chàng.
Tiểu hồ ly đáng ghét khiến chàng ngày đêm mong nhớ, còn bản thân mình lại không tim không phổi, sống thoải mái như vậy mà không nghĩ đến hắn.
Sở Băng Nghiên cảm nhận Lãnh Dạ Cẩn không có động tĩnh gì, liền lên tiếng gọi “Điện hạ? Người sao vậy?”
“Không có gì.

Chỉ là suy nghĩ một số thứ nên thất thần thôi”, nói xong Lãnh Dạ Cẩn lại lên tiếng trấn an
“Bây giờ ta sẽ giúp nàng nắn lại khớp, có lẽ sẽ hơi đau một chút nên nàng cố gắng chịu đựng một chút, yên tâm đi sẽ không quá đau đâu.”
Sở Băng Nghiên được trấn an liền nhẹ gật đầu
Lãnh Dạ Cẩn cũng bắt tay vào việc, một tay nắm lấy cổ chân nàng, một tay còn lại nắm lấy bàn chân, dùng một lực vừa đủ, bẻ khớp cổ chân về vị trí cũ, tại chỗ Lãnh Dạ Cẩn nắn vang lên một tiếng “Rắc” nhỏ.
Sở Băng Nghiên nhăn mặt, nước mắt lưng tròng, như muốn trào dâng ra bên ngoài.
Lãnh Dạ Cẩn nắn khớp lại xong cũng không vội đeo giày lại cho nàng mà là nhẹ nhàng xoa bóp quanh khu vực đó cho nàng.
Mất một lúc, Sở Băng Nghiên đã cảm thấy thoải mái hơn, Lãnh Dạ Cẩn mới đeo giày vào cho nàng, rồi ân cần hỏi “Đã đỡ hơn tí nào chưa?”
Sở Băng Nghiên gật đầu “Ừm, đã đỡ hơn trước rất nhiều rồi, đa tạ điện hạ.”
“Không có gì”
Sở Băng Nghiên: …
Lãnh Dạ Cẩn:…
Hai người không ai nói gì, bầu không khí rơi vào thế bí.
Cảm thấy như vậy không ổn, Sở Băng Nghiên mở miệng “Cũng sắp trễ lắm rồi.

Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy ta xin phép cáo từ, không làm phiền điện hạ nữa”
Lãnh Dạ Cẩn nhíu mày, nữ nhân chết tiệt này lại bắt đầu kiếm cớ rời khỏi chàng.
Lần trước là do không đề phòng để nàng kiếm được cơ hội chạy đi mất, lần này thì nàng đừng mơ thoát khỏi tay hắn.
Nhưng nếu ngang nhiên trắng trợn bắt nàng về, nàng chắc chắn sẽ không chịu đi, đặc biệt là hai thị nữ bên người của nàng chắc chắn sẽ ngăn cản hắn, hắn có thể không tốn chút sức nhẹ nhàng áp chế hai thị nữ bên ngoài, nhưng không thể không nghĩ tới Sở Băng Nghiên sẽ nhảy vào ngăn cản khiến mình bị thương.
Vậy nên việc tiên quyết hiện giờ chính là xử lí hai thị nữ ngoài kia.
Nghĩ vậy, đầu óc hắn chợt lóe lên một ý.
Sở Băng Nghiên không nghe người đối diện nói gì cũng không nói thêm gì nhiều, đứng dậy chuẩn bị mò mẫm đi ra khỏi xe ngựa thì nàng bị một bàn tay kéo lại ngồi trên người Lãnh Dạ Cẩn.
Nàng nhận thấy điều không đúng muốn đứng lên nhưng Lãnh Dạ Cẩn lại không cho, bắt nàng tiếp tục ngồi trên đùi hắn
“Người làm gì? Mau thả ta xuống”
“Để ta đưa nàng về.”
“Không cần, ở bên ngoài có xe ngựa của ta, ta tự về cũng được, không làm phiền tới người.”
“Ta vừa mới ra mặt thay nàng, lại còn giúp nàng nắn lại khớp chân, bây giờ ta chỉ có một yêu cầu nho nhỏ nàng cũng không đáp ứng được sao? Lại nói, ta ngỏ ý muốn đưa nàng về, thì sẽ cho người khác thấy ta đối xử với ân nhân cứu mạng của mình rất tốt, không thể để cho kẻ có thành kiến với ta bắt bẻ được, nên nàng tạo điều kiện cho ta thể hiện đi.”
Sở Băng Nghiên suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, nam chính là một người có rất nhiều kẻ thù, vậy nên mọi cử chỉ, lời nói ra của hắn đều phải vô cùng cẩn thận không thể để người khác bắt thóp, suy nghĩ thông suốt nên nàng cũng gật đầu “Được, vậy đành làm phiền Yến vương điện hạ rồi”.
Lãnh Dạ Cẩn nhếch mép “Được! Vậy còn hai thị nữ của nàng thì sao? Từ đây về phủ khá xa đó, để hai nàng đi bộ bên ngoài sao?”
Sở Băng Nghiên nghĩ từ đây về phủ quả thật rất xa, nếu để hai tiểu cô nương các nàng đi bộ, quả thật hai nha đầu đó quá cực rồi.

Hay để hai nha đầu đó ngồi xe ngựa kia về trước, nàng theo sau.

Ừm, cứ quyết định vậy đi.
Suy nghĩ kĩ càng, Sở Băng Nghiên liền mở miệng nói vọng ra bên ngoài
“Bình Nhi, An Nhi hai em ngồi xe ngựa kia về trước đi, ta ngồi xe ngựa của Yến vương điện hạ đi sau.”
Nghe nàng phân phó kẻ dưới, ánh mắt Lãnh Dạ Cẩn áng lên nét cười gian manh.
Quả nhiên, nàng là người thương xót cho hạ nhân nên chắc chắn sẽ cho hai thị nữ kia ngồi xe ngựa của nàng trở về mà không phải nhẫn tâm để cho hai người kia đi bộ.

Hắn đoán đúng rồi, hắn đương nhiên sẽ đưa nàng về phủ, nhưng mà Yến vương phủ hay Huyện chủ phủ thì không cần phải hỏi, chắc chắn là Yến vương phủ rồi, sau này nàng muốn thoát khỏi tay hắn e là còn khó hơn lên trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui