“Quả thật, tính tình nhị ca nóng vội, hiếu thắng, nhưng hắn là kẻ hữu dũng vô mưu.
Nhưng e là chuyện này không đơn giản thế đâu.
Chuyện này xem ra là đã được chuẩn bị kĩ lưỡng.
”
Lãnh Dạ Cẩn rất thông minh, rất nhanh đã nhìn ra vấn đề.
Cũng phải, người trong hoàng tộc làm gì có chỗ cho những kẻ ngu ngốc chứ, những người ngu ngốc sớm đã chết không có dấu tích rồi.
Mặc dù tất cả bằng chứng đều hướng đến Lãnh An Văn nhưng hắn biết thật ra Ngọc vương chỉ là kẻ chết thay mà thôi, người đứng sau màn còn đang nhởn nhơ bên ngoài.
Mà người đứng sau màn xem kịch này không ai khác chính là Ngũ hoàng tử, Tần vương, hắn là kẻ có mưu mô, có thực lực, đằng sau hắn là cả một thừa tướng phủ to lớn.
Hoàng hậu không có con trai, mẫu phi Tần vương lại là Hiền phi, đương nhiên có tư cách tranh vị.
“Ta vốn dĩ còn chưa muốn tính toán với hắn sớm như vậy.
Nếu Ngũ ca đã tặng ta một phần đại lễ lớn như vậy, ta lí nào lại không trả lại một phần lễ chứ?”, hắn nhấp ngụm trà rồi nói tiếp
“Vân Tinh ngươi sai người đem chứng cứ Hộ bộ thị lang tham ô hối lộ bí mật đem cho Nhị ca đi”.
Hộ bộ thị lang - Tần Yểu là người ủng hộ Tần vương ở trong triều.
Bề ngoài thì công chính liêm minh nhưng bên trong không biết đã mục nát đến cỡ nào.
Nếu Tần vương có thể ném đá giấu tay thông qua Ngọc vương thì chàng cũng có thể, chỉ là ai cao tay hơn thôi.
Tần vương đã không an phận, có thể vươn tay đến đây thì để chàng chặt đứt một cánh tay của hắn đi
“Vâng thuộc hạ liền sai người đi làm”, hắn đáp rồi xoay người đi làm việc.
“Khoan đã” chất giọng trầm thấp của Lãnh Dạ Cẩn lại vang lên
“Chủ tử còn gì căn dặn”, Vân Tinh xoay đầu lại hỏi Lãnh Dạ Cẩn
“Sau khi phân phó xong cho thuộc hạ thì ngươi đích thân đi Uyển Sương các một chuyến thay ta tặng vài thứ đồ bổ cho Sở Băng Nghiên.
”
Vân Tinh khó hiểu, chẳng phải đã tặng cho Ân Dương huyện chủ rất nhiều thứ đồ bổ rồi sao? Sao bây giờ lại tặng nữa? Còn nữa những thứ này không phải là để quản gia lo liệu rồi sao? Sao bây giờ điện hạ lại phân phó lần nữa?
Tuy khó hiểu, nhưng năng lực nghiệp vụ của Vân Tinh phải nói là rất cao, những lời không nên hỏi hắn chắc chắn sẽ không hỏi, đây là việc mà Phong Vũ không bao giờ làm được.
Hắn đáp vâng một tiếng, cứ nghĩ vậy là xong rồi nhưng Lãnh Dạ Cẩn lại nói tiếp
“Còn nữa, ngươi nói với nàng ta cứ ở lại trong phủ dưỡng thương, dù gì độc trong cơ thể nàng vẫn chưa giải được, vết thương do tên bắn cũng chưa khép miệng, không cần phải hồi phủ đâu.
Với cả vương phủ cũng không phải là không nuôi được thêm vài miệng ăn.”
Vân Tinh đứng nghe Lãnh Dạ Cẩn nói mà bất ngờ, không phải nói chủ tử rất chán ghét Ân Dương huyện chủ sao, sao bây giờ lại quan tâm đến nàng ta như vậy, đương nhiên là lời đó hắn chỉ dám nghĩ trong lòng thôi, lỡ như nói ra hắn phải đi dọn tịnh phòng với Phong Vũ thì sao, hắn không muốn đâu.
Hắn đáp một tiếng rồi xoay người đi làm việc.
Vân Tinh đi ra ngoài căn phòng lại trở về dáng vẻ im ắng như cũ.
Lãnh Dạ Cẩn hồi tưởng lại những lời Sở Băng Nghiên nói.
Cách xa hắn?, nước sông không phạm nước giếng?chẳng lẽ thật sự giống như lời Phong Vũ nói nàng đây là đang muốn lạt mềm buộc chặt?
Nàng chỉ mới trúng độc hôn mê vài ngày thôi mà đã có thể thông minh như vậy, nghĩ đến chiêu lạt mềm buộc chặt với hắn sao?
Hắn cứ nghĩ luyên thuyên về nàng đủ thứ, tâm trí hắn bây giờ chỉ còn là những lời nàng nói lúc ban nãy, hắn cũng không nhận ra rằng mình đang ngày càng quan tâm nàng hơn..