Nữ Phụ Chỉ Cầu Được Sống

Sở Cung Nghị nhận lấy thư, mở ra đọc, trong phút chốc, gương mặt bộc lộ sự tức giận “Lãnh Dạ Cẩn đáng chết kia vậy mà dám ức hiếp nữ nhi của ta, ta phải xách đao đi kinh thành chém hắn thành từng mảnh.”

Sở Cung Vũ thấy phụ thân tức giận, vô ý mạo phạm đến người ở kinh thành lập tức ngăn cản “Phụ thân có gì từ từ nói, chúng ta không thể làm trái hoàng lệnh được, người trước hết bớt giận, chúng ta nghĩ cách. Nhưng người cũng nên nói cho con trong thư viết cái gì trước đã.”

Sở Cung Nghị ném bức thư cho nhi tử “Chính con đọc.”

Sở Cung Vũ nhận lấy thư vừa đọc xong, khuôn mặt phút chốc tối sầm, bàn tay vô thức nhàu nát bức thư “Lãnh Dạ Cẩn đáng chết, vậy mà lại dám làm như thế với muội muội nhỏ của ta. Người đâu, chuẩn bị ngựa cho ta, ta phải đến kinh thành chém chết tên ngụy quân tử đó.”

Rốt cuộc bức thư đã viết gì mà khiến cả hai vị tướng quân gặp địch mạnh cũng không loạn, sau khi đọc xong sắc mặt lại khó coi đến như vậy?

Bởi vì trong thư đã nói đến việc Lãnh Dạ Cẩn đã khiến cho nữ nhi mà họ sủng trong lòng bàn tay, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa mất đi sự trong sạch, đã vậy còn chưa bàn bạc với họ mà đã tự ý xin ban hôn.

Thử nói xem bọn họ có tức điên hay không chứ?


Sở Cung Vũ thật sự điên tiết, muốn ra roi thúc ngựa một đường chạy đến kinh thành, một đao đâm chết tên Yến vương mặt ngoài dạ thú này.

Sở Cung Nghị nhìn đứa nhi tử sau khi đọc xong thư còn mất bình tĩnh hơn mình, cười nhạo một tiếng “Hừ, ngươi tự nhìn xem chính ngươi, đọc xong thư còn mất bình tĩnh hơn cả ta, vậy mà còn khuyên ta giữ bình tĩnh. Giờ thì sao? Ngươi giữ bình tĩnh nỗi không? Bớt giận được không?”

Sở Cung Vũ ngại ngùng “Con không nghĩ Lãnh Dạ Cẩn lại thật sự dám làm như thế với Nghiên Nhi. Bây giờ con lập tức vác đao chạy đến kinh thành trả thù cho muội muội.”

“Bây giờ ngươi chạy đến kinh thành lại làm được gì chứ? Cũng đâu phải ngươi chưa từng lĩnh giáo qua hắn đâu, ngươi thắng hắn chắc? Đến lúc đó trả thù hắn không được, ngược lại tự ném đá vào chân, hại mình hại cả gia tộc, muội muội của ngươi.”

“Vậy bây giờ con phải làm gì? Chẳng lẽ nhìn muội muội chịu ủy khuất gả cho hắn?”

“Ngoại trừ như vậy còn có thể làm gì? Dù ngươi thật sự có giết được hắn thì sao? Ngươi là Thiếu tướng quân của Sở gia quân, không có lệnh không thể hồi kinh thành. Ngươi chưa có thánh chỉ hồi kinh, lại tự ý về kinh, lúc về còn giết thân vương. Đến lúc đó, cả Sở gia đều bị ngươi liên lụy, muội muội ngươi cũng không thể gả cho một gia đình tốt. Ngươi nghĩ xem còn có cách nào tốt hơn như vậy không?”


Sở Cung Nghị nói chính là sự thật, Sở Cung Vũ rất thương muội muội, đương nhiên không đành lòng nhìn muội muội gả cho người không tốt, nhưng gả cho người là còn đỡ, hắn giết thân vương, tội đáng chu di cửu tộc, đến lúc đó muội muội bị hắn liên lụy e là cũng không thể thoát.

Chuyện này hắn chỉ có thể nhịn. Hắn nhịn, đợi đến khi có chỉ hồi kinh, việc đầu tiên hắn làm chắc chắn sẽ là cho Lãnh Dạ Cẩn một bài học.

Nhưng hắn cũng không đợi lâu, thánh chỉ hồi kinh cũng đã tới

Công công từ trong kinh đến truyền chỉ, cho phép phụ thân hắn và hắn hồi kinh, đợi sau khi Sở Băng Nghiên thành hôn cùng Lãnh Dạ Cẩn mới trở lại trấn giữ.

Sở Cung Nghị và Sở Cung Vũ sau khi nhận được thánh chỉ, lập tức đẩy hết công việc của mình sang cho các phó tướng quản lý quân doanh.

Bản thân thì trở về thu dọn hành lí, mười ngày sau đó liền khởi hành trở về Kinh thành.

*** Phần 1 của Nữ Phụ Chỉ Cầu Được Sống đến đây là hết.

Phần 2 mình đã up lên vài chương, cả nhà iu vào tìm đọc nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận