Cô gái đó sau khi ăn cháo xong thì cũng dần dần mở mắt ra, Vĩnh Hi đang vắt khăn chuẩn bị lau mặt cho nàng thì thấy nàng đã tỉnh bèn nói
- Xin chào, ta tên Châu Vĩnh Hi, còn cô tên gì? Cô đưa địa chỉ nhà cô để ta thuê xe ngựa chở cô về, cô nương còn yếu không nên đi lại nhiều.
Cô gái yếu ớt đáp lại :
- Ta tên Nhiếp Tịch Chi, họ tên cô thật giống người bạn cũ của ta.
Ta có thể tự bắt xe ngựa về được, không sao
dลิน.
Vĩnh Hi cũng thật bất ngờ, giống tên thôi thì không có gì là lạ nhưng mà cả họ lẫn tên thì cũng hiếm thật.
- Họ tên cô cũng vậy, cũng giống với người bạn cũ của tôi.
Chỉ có điều tên cô ấy là Nhiếp Đan Chi, không phải chữ Tịch.
Tịch Chi bỗng bật dậy, đáy mắt loé lên tia hy vọng lẫn kinh ngạc trong đó, ấp a ấp úng rồi hỏi ra câu thật kì lạ :
- Cô nương, người bạn ấy của cô ...còn sống chứ ?
Vĩnh Hi trợn tròn mắt, tại sao cô nương xa lạ trước mặt lại hỏi một câu như vậy.
Trong lòng của Vĩnh Hi cứ ngờ ngợ, mông lung không rõ ràng rồi hy vọng một điều gì đó mà ngay cả cô cũng không hiểu :
- Đã qua đời, vì trả thù cho ta, cô ấy đã giết chết tên hôn phu tàn nhẫn đã hại chết ta.
Nếu như, ta không ngu ngốc thì cô ấy đã sống thật hạnh phúc.
Cô cũng ngồi nói thật, dường như cô muốn tâm sự nỗi niềm mà cất giấu bấy lâu không thể thốt thành lời.
Cô không kể chuyện mình xuyên sách cho Nhiếp Tịch Chi nghe, cô ấy sẽ tin vào chuyện hoang đường này ư ? Miên man suy nghĩ, Tịch Chi nắm tay của nàng rồi nói :
Hi Hi à, không biết suy đoán của tôi có đúng không nếu như thấy khó hiểu thì xem như tôi chưa từng nói cái gì nhé!Được, cô có suy đoán gì thì cứ nói điTịch Chi ngồi dậy đối diện với Vĩnh Hi, chỉnh lại tư thế, mấp máy môi hít một hơi dài rồi nói :
- Mình thật ra là Nhiếp Đan Chi, mình đã chết và xuyên không đến thế giới này với thân phận Nhiếp Tịch Chi.
Kiếp trước mình có quen một người bạn tên Châu Vĩnh Hi, chúng tôi rất tốt với nhau.
Sau khi nghe tin gia đình của Hi Hi và cô ấy gặp tai ương biến cố mà vị hôn phu vẫn lành lặn thì tôi đã nổi lên nghi ngờ, ngày đêm thu thập bằng chứng nhưng không may lộ sơ hở để hắn ta biết được rồi giam giữ đánh đập tra tấn tôi ngày đêm.
Cho tới một ngày hắn ta cho thuộc hạ hắn lôi tôi lên khách sạn gặp hắn để hắn tự tay kết liễu tôi, khi bị hắn bắn một viên đạn thì tôi đã dùng hết sức lực còn lại để đâm chết hắn.
Hi Hi có hiểu tôi đang...!nói gì không ?
Vĩnh Hi nghe vậy, khóc oà lên nhào tới ôm chầm lấy nàng ta, nghẹn ngào nói :
- Tiểu Chi, là mình, là Hi Hi của cậu nè.
Xin lỗi, xin lỗi cậu rất nhiều, vì mình đã ngu ngốc khiến cậu chịu khổ....
Tịch Chi cũng rơi nước mắt, cô đã đoán đúng, đây chính là Hi Hi của cô :
- Hi Hi, không sao, không phải lỗi của cậu.
Tất cả là tại tên tra nam đó, mình đâm chết hắn là còn nhẹ nhàng đó.
Điều tiếc nuối là đến cuối cùng cũng không thể trả thù trọn vẹn.
Tịch Chi hiện lên tia phẫn nộ, đứng dậy đập bàn tức anh ách.
Vĩnh Hi vội đỡ nàng ta nằm xuống giường, vội an ủi cô :
- Đừng lo, ông trời sẽ thay chúng ta trả thù hắn.
Cứ coi như hắn là kiếp nạn của tôi mình, bây giờ sóng gió đã qua, chúng ta được sống lại lần nữa rồi
Vẻ mặt Vĩnh Hi không giấu được sự vui mừng, Tịch Chi cũng cười rộ lên
- Cậu quá lương thiện rồi nhưng mà giờ chúng ta cũng không làm gì được hắn ta.
Vậy hiện giờ cậu sống thế nào, có tốt không, nếu không tốt thì có thể đi theo mình
Vĩnh Hi lắc đầu, thở dài chán nản nói :
- Mình xuyên vào vai nữ phụ độc ác con nhà giàu chuyên ăn hiếp nữ chính rồi kết cục bị nam chính tiễn về Tây
Thiên, gia đình cũng bị ảnh hưởng.
Tịch Chi mở to hai mắt, khó hiểu hỏi cô :
- Xuyên vào vai nữ phụ là sao ? Xuyên sách à ?
Vĩnh Hi gật gù, tường thuật lại sự việc :
- Đúng rồi, cuốn sách này là mình đọc hồi năm ngoái, cậu không biết được đâu, cuốn sách có tên " Lên nhầm kiệu hoa" do em họ mình là nhà văn sáng tác riêng cho mình đó.
Xui xẻo trúng vai nữ phụ có nguy cơ chết yểu thêm
เล็ท ทนัล.
Nhiếp Tịch Chi lo lắng nắm tay cô hỏi :
- Cái gì, rồi có thay đổi vận mệnh được không ? Nếu hắn ta dám giết cậu thì tớ liền lăng trì hắn.
Vĩnh Hi tự tin nói:
- Tớ nghĩ là có thể thay đổi được, với lại, tớ chưa làm gì có lỗi thì hắn ta không dám.
Không giấu gì cậu, tớ thân phận là Vĩnh Hi quận chúa, tước vị do hoàng thượng sắc phong, phụ thân là thừa tướng đương triều, mẫu thân là cáo mệnh phu nhân nhất phẩm, huynh trưởng là Khánh Ninh đại tướng quân trấn giữ một vùng.
Còn tên nam chính đó thân phận cũng cao quý, trưởng tử của hoàng thượng, hiện là Minh Vương tên Lê Minh Thành, nữ chính thì thân phận thấp hơn, là đích nữ phủ thượng thư nhưng phụ thân ghét bỏ, sống không bằng thứ nữ bị hãm hại các thứ, khổ cực vô cùng.
Nhiếp Tịch Chi ngưỡng mộ vô cùng, cảm thán nói :
- Profile đỉnh nha, tớ xin tự giới thiệu thân phận mới là Hân Khuê tứ công chúa của Minh Lạ quốc.
Muội muội ruột cùng mẹ với thái tử điện hạ là đương kim hoàng hậu, có phụ hoàng, mẫu hậu và hoàng huynh cực kì sủng ái, thích gì được nây.
Lông mày Vĩnh Hi nhíu chặt lại, dường như cảm thấy không ổn :
- Hân Khuê?? Ê từ từ nghe, để suy nghĩ về nhân vật này đã ....
Tịch Chi vẫn bình thản nói :
- Có vấn đề gì sao, đây chắc cũng chỉ nhân vật phụ mờ nhạt thôi, không sao .
Vĩnh Hi đạt hai tay lên vai Tịch Chi nói :
-Không, nhân vật cậu đang đóng rất sáng, sáng nhất đêm ba mươi luôn.
Cậu chính là công chúa vốn sang Lễ Triều chơi, vô tình ái mộ tài mạo của nam chính.
Thề răng đời này không phải nam chính thì không thành thân, ép nam chính hạ nữ chính xuống làm trắc phi đế bản thân làm vương phi, sau cùng bị nữ chính giết chết mà nam chính bao che cho nữ chính nên thiên hạ chỉ biết tứ công chúa gặp thích khách khi đang trở về.
Lúc đó đã qua lãnh thổ của Lễ Triều nên Minh Lạ quốc đành chịu thiệt hoàng đế cũng không thể đem quân trả thù được, quan hệ hai nước suy giảm trầm trọng, rơi vào chiến tranh lạnh.
Nhiếp Tịch Chi sợ hãi, nuốt ngụm không khí lạnh rồi nói :
- Tóm tắt sơ cái cốt tiểu thuyết máu chó mà em họ cậu sáng tác hộ mình.
Vĩnh Hi gật gù, hồi tưởng lại cuốn tiểu thuyết:
- Um, mở đầu là vụ tráo nương tử nữ chính đáng lẽ gả cho Lê Minh Hiền nhưng mà hắn ta lại yêu nương tử hụt của Minh Thành cho nên nữ chính tên Triệu Ngọc Dao ở bên nam chính, nữ phụ độc ác là tớ nè sẽ phá hoại hạnh phúc người ta rồi, đồng thời cũng là chất xúc tác khiến họ ở nhận ra mình yêu đối phương.
Sau đó tớ bị nam chính đâm xuyên tim rồi chết nhăn răng, một thời gian ngọt ngào ngắn ngủi của họ kết thúc khi cậu tới Lễ Triều chơi, cậu còn ác hơn tớ nữa do gia thế hơn đó.
Hãm hại, hành hạ các kiểu rồi bị nữ chính đập chết đó.
Rồi happy ending.
Hết truyện.
Nói xong, hai người không hẹn mà cùng nhau thở dài.
Sao lại xuyên vào hai cái vai chết tiệt này a, nếu như bị nam chính giết chết thì cuộc sống êm ấm của bọn họ ....!Nhưng mà, chỉ cần bọn họ không chủ động thôi, nam chính thử chọc vào xem.
Vĩnh Hi sực nhớ ra chuyện, hỏi Tịch Chi :
- A mà, sao cậu lại nằm giữa đường vậy ? Đường đường là công chúa mà lại suýt chết đói a, nếu không gặp tớ thì cậu tiêu đời rồi.
Nhiếp Tịch Chi buồn bã hồi tưởng lại :
- Là do tớ muốn đi xem lễ hội cầu phúc của Lễ Triều, tớ đóng giả thành mấy người nghèo khổ, ai ngờ trên đường gặp mấy người sở Khanh, muốn cưỡng hiếp tớ, túi tiền cũng bị rơi mất may mà lệnh bài còn.
Máu trên người tớ là của bọn chúng, bị tớ đánh trọng thương dở sống dở chết.
Đánh xong thì tớ bị lạc đường, hộ vệ cũng chẳng thấy đâu mấy bữa nay.
Tớ muốn xin việc làm thêm để có tiền ăn và về nhà nhưng chẳng biết làm gì nên kiệt sức.