Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt Hơn


Châu Vĩnh Hi ngẫm nghĩ đến nhan sắc của Nhiếp Thiên Cẩn, cảm thán :
- Hoàng huynh của cậu đúng là quân tử như ngọc, chả trách nữ tử đều sinh lòng...
Nhiếp Tịch Chi ghé sát vào mặt nàng, châm chọc :
- Sao hả ? Cậu mê rồi à ?
Châu Vĩnh Hi nghĩ đến lần hắn đột nhập vào phủ cô thì nghiến răng giận dữ.

Sao Lê Ngọc Hàn đột nhập vào phòng thì cô mắc dù tức nhưng không đến nỗi vừa kinh hãi vừa hận như lúc Nhiếp Thiên Cẩn làm.
- Không có, tớ thấy đẹp thì khen đẹp thôi, đừng nghĩ nữa.
Nhiếp Tịch Chi cũng không muốn tác hợp cho hoàng huynh cho Vĩnh Hi, một phần vì số đào hoa, phần còn lại vì cô cảm thấy có nét giống tên hôn phu đã đối xử tệ bạc với Châu Vĩnh Hi ở kiếp trước, cũng là dạng người lấy ôn nhu để che đậy sự tàn bạo bên trong.

Nhiếp Tịch Chi tâm sự với nàng :
- Hoàng huynh tớ bề ngoài thì ôn nhu như nước nhưng bên trong thì lạnh lùng tàn nhẫn không ai bằng, mấy thê thiếp trong Đông cung dù say mê nhưng đồng thời cũng sợ hãi.

Cách đây không lâu còn cho người đánh một vị lương đệ xinh đẹp quyến rũ 10 trượng.

Ngoại trừ tớ và hoàng hậu ra thì nữ tử trong thiên hạ đều bị huynh ấy đối xử tàn khốc như vậy.
Châu Vĩnh Hi nuốt nước bọt, đổ mồ hôi lạnh, chẳng biết cô có đắc tội với Nhiếp Thiên Cẩn không nữa, không chừng hắn ta muốn tìm cô báo thù cũng nên.


Nàng sợ hãi thốt lên :
- Đáng sợ quá.
Nhiếp Tịch Chi thấy bạn thân đổ mồ hôi lạnh, dường như bị doạ sợ rồi, nàng ta lại trêu chọc Châu Vĩnh Hi để xoá tan bầu không khí u ám :
- Tớ thấy cậu có người trong lòng rồi, chẳng phải là vị Thần Vương điện hạ kia sao? Kêu người ta che chở cho cậu đi.
Châu Vĩnh Hi nghe đến Thần Vương thì đỏ mặt, cô thẹn quá thành ra dỗi luôn Nhiếp Tịch Chi, cả đoạn đường trở về điện phải dỗ mãi thì nàng mới chịu tha thứ.

Bất chợt Nhiếp Tịch Chi đau bụng phải đi nhà xí, thế là Vĩnh Hi phải đến một cái đình ngồi chờ cô nàng.

Xui xẻo làm sao khi bắt gặp Nhiếp Thiên Cẩn cũng ngồi nghỉ ở đó, đang định tránh đi chỗ khác thì hắn ta đã lên tiếng:
- Quận chúa cũng đến đây nghỉ sao ?
Châu Vĩnh Hi bây giờ mà bỏ đi thì cũng hơi kì, đành phải quay qua hành lễ rồi té đi cho yên bình vậy.
- Bái kiến Thái tử điện hạ, tiểu nữ không làm phiền người nữa.
Nhiếp Thiên Cẩn thấy nàng cách xa mình vậy thật sự không vui, cố ý vươn người đến nắm lấy tay nàng nói :
- Không phiền, nàng cũng lại đây ngồi đi.
Châu Vĩnh Hi bất ngờ bị kéo, cô vừa sát lại gần hắn thì vội dựt tay ra rồi lui lại hành lễ
- Tiểu nữ cáo lui, bản thân vụng về không dám làm mất nhã hứng của điện hạ.
Vừa quay người lại định chuồn thì ai ngờ Nhiếp Thiên Cẩn nào để cho nàng đi dễ dàng như vậy, hắn vẫn tiếp tục buôn chuyện :
- Nghe đồn tài cầm nghệ của quận chúa tuyệt xảo, bốn cung cũng muốn thưởng thức.
Châu Vĩnh Hi vẫn giữ nguyên tư thế không quay người nhìn hắn nói :
- Hôm nào có dịp, tiểu nữ xin phép quay về điện
Nói xong thì chạy luôn chỉ sợ hắn giữ nàng lại thêm nữa.

Thấy bóng lưng của nàng chạy thật nhanh, thậm chí không thèm quay lại nhìn hắn thì trong lòng khó chịu không thôi.

Sao nàng lại tránh hắn vậy, trong ánh mắt còn chứa đựng sự e dè, sợ sệt với hắn, chắc việc đột nhập vào khuê phòng khiến nàng sinh lòng phòng bị rồi.

Nghĩ đến thì hắn buồn không thôi, lần này thật sự nóng vội rồi, để nàng sợ hãi chạy mất.

Châu Vĩnh Hi không về yến tiệc ngay mà đứng trước tịnh phòng chờ Nhiếp Tịch Chi luôn.

Chẳng biết cô nàng ăn trúng cái gì không tốt mà lại ngồi ì trong đó không chịu ra.


Đến khi nàng ta ra thì Châu Vĩnh Hi căn nhăn
- Cậu ăn trúng gì lại yếu bụng vậy ? Nhanh lên, đi xem kịch hay nào
Nhiếp Tịch Chi vừa nghe đến kịch hay về ngũ công chúa cũng nhanh tay kéo Châu Vĩnh Hi về yến tiệc, nàng ta muốn xem kết cục của vị công chúa đó sẽ thế nào.

Đúng là tự đào hố chôn mình mà.

Hai người vừa bước vào thì tất cả mọi người đều đổ dồn vào Châu Vĩnh Hi.

Hoàng thượng lên tiếng trước :
- Vĩnh Hi quận chúa, ngươi vừa ở đâu về vậy ?
Châu Vĩnh Hi tiến lên phía trước, cô đảo mắt nhìn nô tì trẻ tuổi đang quỳ dưới sàn mặt mày tái mét.

Đây chẳng phải là nô tì thân cận của Đàm Ngọc công chúa sao? Chắc chắn lại nói gì về cô nữa rồi.

Cô hành lễ rồi nói chứng cứ ngoại phạm :
- Hồi bẩm hoàng thượng, thần nữ vì cảm thấy hơi mệt nên ra ngoài đi dạo.

Tình cờ gặp Hân Khuê công chúa ở hô sen nên hàn huyên đến bây giờ mới về.
Nhiếp Tịch Chi cúi đầu lên tiếng xác nhận :
- Hồi hoàng thượng, quả đúng như vậy!
Có sự đồng tình của Nhiếp Tịch Chi, quả nhiên mọi người ai cũng tin lời cô nói.


Nhị công chúa đập bàn đứng dậy quát nô tì dưới đất :
- Tướng công của ta không ở cùng với quận chúa thì hiện tại đang ở đâu ? Ở với ai ?
Lúc này một thái giám chạy vội vào quỳ dưới đất :
Hoàng thượng, xin hãy cứu ngũ công chúa, công chúa và Thẩm phò mã ....Nói !! Hoàng thượng mất kiên nhẫn quát.Thái giám sợ quá bèn dập đầu nói :
Hiện giờ hai người đang ở trong cung ngũ công chúa.Cái gì ? Sao có thể...!Hoàng hậu bên cạnh cũng ngạc nhiên đến mức lăn đùng ra ngất.

Các cung nữ phải đỡ về cung nghỉ ngơi, hoàng thượng phân phó người đến cung ngũ công chúa làm rõ thực hư, nhị công chúa cầm cây roi dài hai mét đi đánh ghen.

Châu Vĩnh Hi về vị trí mà miệng vô thức nhếch lên.

Thần Vương bên cạnh hỏi :Chơi vui không ?Châu Vĩnh Hi khó hiểu, sao tự nhiên Lê Ngọc Hàn lại hỏi câu này.
Ý điện hạ là sao ?Tâm tình nàng đang thoả mãn chứ, có muốn trừng phạt thêm ngũ công chúa không ?Châu Vĩnh Hi hứng trọn ánh mắt của Lê Ngọc Hàn, hình như bị phát hiện rồi, đành phải giả ngu rồi đánh bài chuồn thôi.
- Điện hạ nói gì vậy....ta không hiểu !
Lê Ngọc Hàn không nói gì chỉ cười nhìn nàng, thái giám chạy vào báo với hoàng thượng là thuộc hạ dưới trướng
Hắc Tinh.

Lần này còn có cả Thần Vương nhúng tay vào nữa, ngũ công chúa khó thoát thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận