Nhiếp Thiên Cẩn về sứ quán thì khuôn mặt trầm ngâm như đang toan tính, Tịch Chi thấy hoang huynh của mình như vậy bèn tới hỏi thăm :
- Muội thấy hoàng huynh mấy ngày nay cứ thẩn thờ, có tâm sự gì sao ?
Nhiếp Thiên Cẩn thấy hoàng muội mình thì nhớ tới một vấn đề :
- Muội tại sao lại thân thiết với Vĩnh Hi ? Hai người gặp nhau lâu rồi à ? Ta nhớ muội rất ít đi Lễ Triều.
Bị hoàng huynh bất chợt hỏi vậy thì cô có chút lúng túng, viện đại lí do trả lời
- Là nói chuyện thấy hợp nên chơi chung, huynh biết là muội rất ít bằng hữu mà.
Sao huynh lại hỏi tới vấn đề này ?
Nhiếp Tịch Chi thấy hoàng huynh im lặng không nói chuyện thì đầu óc lại tự suy diễn, bình thường rất xem thường nữ nhân, hôm nay sao tự nhiên nhắc tới Vĩnh Hì lại dịu dàng như vậy, rõ là bất thường, nên cô buộc miệng hỏi :
- Chẳng lẽ huynh thích Hi Hi.
Cô nói xong muốn tát cho mình mấy cái, hoàng huynh mình là ai chứ, sao có thể đối xử dịu dàng, vừa nãy chắc chắn là ảo giác.
Đang nghĩ lung tung thì Nhiếp Thiên Cẩn lên tiếng :
- Đúng, ta muốn nàng ấy làm thái tử phi của ta, hậu viện Đông cung giành cho nàng cũng đã hoàng thành.
Nhiếp Tịch Chi sững người, cô phải mất một lúc mới tiêu hóa kịp thông tin lớn như vậy.
Nhìn hoàng huynh một chút rồi uốn lưỡi nói :
- Hoàng huynh, muội muốn nói một câu, Châu Vĩnh Hi thực sự đã có người trong lòng, chính là cái vị Thần Vương uy danh đỉnh đỉnh, đệ đệ ruột của hoàng đế Lễ Triều.
Với lại, muội chắc là huynh chỉ nối cảm giác hứng thú chưa đến mức là yêu, giống như trước đây vậy.
Nói xong Nhiếp Tịch Chi thấy không khí lạnh đi xuống âm độ, hình như cô chọc giận huynh trưởng rồi.
Nhiếp Thiên Cẩn nghiến răng nói :
- Muội không hiểu đâu.
Chuyện Thần Vương ta sẽ tự lo liệu
Rõ ràng nàng với nữ nhân khác không giống nhau, nàng mềm mại hơn những nữ nhân suốt ngày quần là áo lượt đó.
Nàng cũng là người đầu tiên khiến hắn để tâm, lúc nào cũng đi vào giấc mộng của hắn, câu dẫn hắn.
Đến khi hắn tỉnh lại thì trên giường rộng lớn chỉ có mỗi mình hắn.
Hôm nay chính thức gặp lại khiến cho nàng sợ hãi như vậy, ban đầu hắn tưởng mình hành động liễu lĩnh khiến nàng sợ nhưng xem ra nghe Nhiếp Tịch Chi nói nàng đã có người trong lòng nên mới tránh hăn như tránh tà thì hăn rất tức, bị người khác hớt tay trên.
Ngày mai phải xin hoàng đế Lễ Triều thánh chỉ gả nàng cho hắn để tránh đêm dài lắm mộng.
Sáng hôm sau
Hoàng cung
Nhiếp Thiên Cẩn trước triều đình bày tỏ mối giao thương giữa hai nước
- Hoàng thượng, để mối giao hảo giữa hai nước thân càng thêm thân, ta muốn xin cưới Vĩnh Hi quận chúa Lễ Triều lập làm thái tử phi, Minh Lạ quốc lấy 2 tòà thành Đông Vực làm sính lễ
Hắn vừa nói xong khiến triều thần xôn xao, thái tử Minh Lạ quốc đưa sính lễ rất hào phóng, có thần tử khuyên hoàng thượng đồng ý.
Nhiếp Thiên Cẩn đắc ý, hắn cho rằng chắc chắn sẽ thuyết phục được hoàng đế với sính lễ béo bở như vậy.Thần Vương lúc này bình tĩnh lên tiếng
- Khiến thái tử thất vọng rồi, thánh chỉ ban hôn giữa ta và Vĩnh Hi đã viết xong, trong hôm nay sẽ được công bố.
Các vị công chúa Lễ Triều đều rất xinh đẹp, thông minh, thái tử sẽ rất hài lòng, chi bằng chọn các nàng ấy sẽ tốt hon.
Nhiếp Thiên Cẩn tức tối nói
- Ta chỉ vừa mắt quận chúa, ngoài nàng ấy ra ai cũng đừng hòng leo lên vị trí thái tử phi Minh Lạ quốc
Binh bộ thượng thư cũng lên tiếng bênh vực
- Hoàng thượng, thái tử điện hạ Minh Lạ quốc rất có thành ý, chi bằng ...
Lời còn chưa dứt thì ông ta đã bị hoàng đế quát :
- Câm miệng, trẫm là thiên tử, thánh chỉ ban hôn đã đóng dấu, thu hồi lại thì trầm thành cái gì.
Thánh ý đã quyết, ban hôn cho Vĩnh Hi quận chúa và hoàng đệ của trầm Thần Vương gia.
Còn về Minh Lạ quốc, thái tử chắc sẽ không vì chuyện này mà chặt đứt mối giao thương rất có lợi cho hai nước chứ
Nhiếp Thiên Cẩn tay đã nắm thành quyền giấu dưới áo, cố nặn ra nụ cười
- Đúng vậy, lần này là ta sơ ý, Thần Vương hi vọng không để tâm
Sau khi bãi triều thì Châu Vĩnh Ninh tức tốc chạy về nhà, chuyện hôm nay trên triều khiến ông thụ sủng nhược kinh, hai nam nhân tranh giành một nữ nhân, người đó lại là con gái ông.
Đến thư phòng còn chưa đặt mông ngồi đã có gia nhân chạy vào bảo
- Tướng gia, có vị công công mang thánh chỉ đến.
Ông đến phòng khách cùng mọi người lĩnh chỉ ban hôn
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Vĩnh Hi quận chúa thông minh xinh đẹp, yếu điệu thục nữ, tài giỏi hơn người.
Nay trẫm ban hôn cùng Thần Vương điện hạ.
Khâm thử
Châu Vĩnh Hi nghe xong thì sững sờ, tốc độ làm việc tên này rất nhanh, Tần thị thấy con gái như mất hồn thì nhỏ giọng nhắc nhở, Châu Vĩnh Hi mới hoàn hồn, vội quỳ :
- Thần nữ tạ ơn bệ hạ
Công công đưa thánh chỉ cho Vĩnh Hi rồi khách sáo nói :
- Chúc mừng quận chúa, chúc mừng phu nhân và nhị vị đại nhân.
Lão nô xin cáo từ
Đợi công công đi rồi, Châu Vĩnh Ninh ngồi xuống kể chuyện trên triều hôm nay cho cả nhà nghe.
Châu Vĩnh Thụy cảm thán
- Đúng là nữ sắc hại người, chỉ trách Hi Hi quá đẹp khiến nam nhân ao ước, đem phiền phức đến.
Hôm nay con bận đến doanh trại, nếu không cũng lên triều xem kịch rồi.
Châu Vĩnh Hi lườm ca ca mình, hôm nay đúng là nhiều chuyện khiến cô bất ngờ, vậy mà huynh ấy còn đùa
- Ca ca xem hoàng cung như rạp kịch vậy à, muội thật không ngờ, thái tử đó lại chọn muội, rõ ràng chỉ mới gặp
ngày hôm qua.
Tần thị suy nghĩ rồi nói :
Ta thấy chín phần là hắn ta bị con mê hoặcKhông sao, bây giờ con chỉ cần chờ gả cho Thần Vương thôi.