Châu Vĩnh Hi trợn tròn mặt, đến lúc cánh cửa đóng khép lại mới hồi thần.
Xem ra nếu muốn trốn thoát cô phải tìm
Nhiếp Tịch Chi nhờ sự trợ giúp.
Nhưng bằng cách nào ? Ngoài kia có tới mấy chục tên hộ vệ, ngay cả con kiến cũng khó thoát chứ đừng nói đến nàng.
Đang suy nghĩ miên man trong đầu thì nghe tiếng cung nữ mang đồ ăn vào.
Một ý nghĩ loé lên trong đầu cô …...!Châu Vĩnh Hi nhanh tay đánh mạnh vào gáy của cung nữ
- Xin lồi cô.
Châu Vĩnh Hi thay quần áo cung nữ, đến trước bàn trang điểm hoá trang bản thân cho thật giống với cô cung nữ đó, cũng may kiếp trước cô có học chút kĩ năng hoá trang từ thợ trang điểm.
Cô thay mặc quần áo của mình cho cung nữ rồi mang nàng lên giường.
Làm xong một loạt động tác rồi mang khay thức ăn đi ra.
Đón nhận ánh mắt như lang như hổ của hộ vệ khiến người cô đổ mồ hôi lạnh.
Một thị vệ chặn trước mặt cô hỏi :
- Thái tử phi không ăn sao ?
Châu Vĩnh Hi bấu chặt ngón tay, cố trấn áp lo lắng, bình tĩnh trả lời
- Bẩm đại nhân, thái tử phi trong người không thoải mái nên đã nghỉ ngơi, lệnh cho nô tì dọn dẹp thức ăn.
Đến khi thị vệ bảo lui xuống thì tảng đá trong lòng cô cũng thả xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ cần tìm đường ra khỏi Đông cung, cơ mà nơi này rộng lớn rất dễ lạc đường, Châu Vĩnh Hi không thể hỏi đường đi ra bằng cửa chính Đông cung được, cửa sau cũng không an toàn.
Cô đi lòng vòng men theo mấy bức tường nhằm hi vọng tìm được lối ra nhỏ nhưng không thể...!Lúc thất vọng tràn trể thì nàng thấy chiếc xe ngựa trang trí rất bắt mắt, nàng liền đổi phương án ra khỏi cung, nghĩ là làm nàng liền chui vào hầm xe ngựa, ở đây đúng là không dễ chịu mấy nhưng vì đại sự nàng chấp nhận.
Doi hoi lau co moi cam giac xe ngua co dong tinh.
La tieng cua no ti ngoi hau tren xe ngua.
- Lương viên, người muốn đi Ngọc Trân các ?
Lâm Ngọc lười biếng dựa ra đăng sau đáp :
- Ừm, ông chủ ở đó mới nhập thêm vài mẫu trang sức mới, ta muốn xem
An nhi nhìn dáng vẻ của chủ nhân thì cau mày, khó chịu cằn nhằn :
- Các vị quý nhân trong Đông cung đều đang xôn xao lo lắng khi thái tử điện hạ chuẩn bị lập thái tử phi, bọn họ đang suy tính lấy lòng thái tử, sợ Đông cung có nữ chủ nhân thì họ sẽ thất sủng.
Người lại ngược với bọn họ, nô tì thấy người còn có tâm trạng dạo chơi.
Nhắc đến thái tử phi, ánh mặt Lâm lương viên hiện lên tia hung ác.
Khi Triệu lương đệ thất sủng, nàng ta cho rằng bản thân sẽ có cơ hội leo lên vị trí thái tử phi, nhưng mà hôm qua nàng nhận được tin như sét đánh.
Thái tử sắp lập thái tử phi.
Hơn nữa còn trang trí cung điện của nàng rất xa hoa, gần như đem hết những thứ tốt nhất thiên hạ mang tới cho nàng ta
Ta tự có suy tính.
Ngươi mau điều tra thái tử phi đó tên gì, xuất thân thế nào ?Lương viên, người muốn làm gì ?Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.Châu Vĩnh Hi nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của bọ họ, ngôi vị thái tử phi đó, ai muốn thì ngồi, riêng nàng không cần.
Cảm nhận được xe ngựa dừng lại nàng chờ đến khi bọn họ xuống mới dám hé cửa ra ngoài.
Châu Vĩnh Hi vội mua một bộ đồ thường dân, mặc đồ cung nữ ra ngoài quá dễ gây chú ý còn cẩn thận mua vài thứ phòng hờ trường hợp phát sinh, nàng đi vào quán trọ suy nghĩ cách liên lạc với Nhiếp Tịch Chi.
Thời đại không có sóng điện thoại thì chỉ có đi dò hỏi mới tra được thông tin.
Nhiếp Thiên Cẩn về cung điện gặp thê tử sau một ngày vất vả lại phát hiện nàng đã chạy trốn, cô cung nữ sau khi tỉnh dậy thì vội quỳ xuống thỉnh tội
- Thái tử, nô tì đáng chết ....
Hộ vệ nghe động tĩnh vội chạy vào điện, không thấy bóng dáng thái tử phi đâu cũng hoảng sợ quỳ xuống nhận tội.
Nhiếp Thiên Cẩn tức giận đùng đùng, níu lấy cổ áo thị vệ, quát lớn :
- Lập tức phong tỏả công thành, nhất định phải đem Vinh Hi về đây cho ta.
Lệnh ban phát được đưa ra,cửa thành bị đóng lại, hàng chục quân lính triều đình dán tranh vẽ của nàng ở khắp nơi.
Trên đường ở đâu cũng có thị vệ triều đình cầm tranh vẽ chân dung nàng, Châu Vĩnh Hi ở trong quán trọ đều nghe chuyện bát quái về nàng suốt cả nửa canh giờ.
Nào là thái tử phi chạy trốn theo tình nhân khiến thái tử gia nổi giận, tình cảm giữa thái tử phi và thái tử gia.
Tình hình hiện giờ Châu Vĩnh Hi không thể ra ngoài làm ăn được gì, trong lòng mắng Nhiếp Thiên Cẩn cường hào ác bá.
Phải tìm Tịch Chi càng nhanh càng tốt mới được, ở lâu trong kinh thành sớm muộn cũng bị phát hiện.
Nêu như bị hắn ta bắt được thì nàng chỉ có con đường chết thôi.
Tại Thừa Ân cung
Nhiếp Tịch Chi thấy bạn thân mình bị hoàng huynh truy nã thì giật mình.
Cô hỏi thị nữ bên cạnh :
Chuyện xảy ra từ khi nào ?Công chúa, hôm qua ở Đông cung thái tử điện hạ đem mấy chục hộ vệ đến hậu điện.Xem ra Châu Vĩnh Hi cũng vừa mới chạy trốn, cậu ta lạ đường lạ nước với lại cũng không có giấy thông hành nên chắc bây giờ còn ở trong thành.
Nhiếp Tịch Chi bắt đầu khoanh vùng những chỗ Châu Vĩnh Hi có thể ẩn nấp khi bị quan lính truy bắt, nàng cũng viết sẵn điểm hẹn lên giấy nếu tìm được nàng ta.
- Ngươi mau đem vài người đi tìm Châu Vĩnh Hi, tìm ở các quán trà, quán trọ hẻo lánh hoặc các ngôi miếu không người, cố gắng tìm ra nàng trước khi bị hoàng huynh bắt được.
Cung nữ nhận lấy tờ giấy, cúi đầu hành lễ :
- Nô tì sẽ nhanh chóng sắp xếp