Từ sáng sớm Nhiếp Tịch Chi đã lật đật chạy đến Đông cung, trên đường đi nghe mấy cung nữ, thái giám nói Châu Vĩnh Hi có thai thì còn chạy gấp rút hơn nữa.
Vào đến Đông cung thì chạy thẳng đến Thừa Đức điện nhưng bị thị vệ chặn lại.
Nhiếp Tịch Chi tức giận, hiện giờ nàng đang vội nên muốn nhào lên đánh thị vệ
- Là Hoàng huynh kêu ta đến đây
Nhiếp Thiên Cẩn ung dung bước ra, lạnh lùng nhìn hoàng muội
- Ta đâu kêu muội được phép đến đây.
Ra phòng trà chờ đi, Hi Hi còn ngủ chưa dậy.
Nhiếp Tịch Chi ngậm ngùi đi tới phòng trà, hoàng huynh đúng là lạnh lùng.
Hình như Thừa Đức điện chỉ có một mình Vĩnh Hi là nữ nhân được bước vào, đúng là ngoại lệ có khác.
Nhiếp Tịch Chi uống nửa bình trà thì mới thấy hoàng huynh ôm Châu Vĩnh Hi đến.
Nàng mừng rỡ muốn chạy đến ôm nhưng bị hoàng huynh túm cổ áo ném ra xa
- Nàng đang mang thai, đừng có tùy tiện đụng vào
Châu Vĩnh Hi vội tiến tới đỡ Nhiếp Tịch Chi, không quên quay lại đẩy Nhiếp Thiên Cẩn ra ngoài.
- Ngươi tránh đi chỗ khác.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Nhiếp Thiên Cẩn đã đi xa, Nhiếp Tịch Chi tới đỡ nàng ngồi xuống, vội hỏi :
- Cậu mang thai con của hoàng huynh
Châu Vĩnh Hi nặng trĩu trả lời
- Ừm, đúng vậy
Nhiếp Tịch Chi dè dặt hỏi
- Vậy, cậu có dự định gì không ?
Châu Vĩnh Hi hiểu ý của nàng ta, nếu giữ lại nàng được định sẽ ở bên cạnh Nhiếp Thiên Cẩn cả đời.
Nhưng mà...nàng cũng không đành lòng bỏ, tận hại kiếp nàng mới được làm mẹ, mới cảm nhận được hài nhi ở trong bụng mình.
- Tớ không muốn bỏ, con tớ đâu có tội gì đâu.
Tới đâu hay tới đó vậy.
Nhiếp Tịch Chi thở dài, chán nản
Vất vả chạy trốn, cuối cùng đứa bé lại đến không đúng lúc như vậy.Nhiếp Tịch Chi, bây giờ cậu thay tớ giúp Thần Vương.
Hiện giờ tớ không đủ can đảm gặp mặt điện hạ.
Mặc dùNhiếp Thiên Cẩn đã hứa với tớ sẽ thả điện hạ an toàn nhưng tớ vẫn không yên tâm.
- Chuyện này tớ sẽ giúp hết sức, cậu cứ an tâm dưỡng thai đi.
Nhiếp Tịch Chi giữ đúng lời hứa mang y phục, cao dược đến đại lao kiểm tra Lê Ngọc Hàn.
Thấy đối phương đã được tháo xiềng xích thì chạy tới đưa cao dược ra
- Cầm lấy đi.
Là Châu Vĩnh Hi bảo ta đưa cho ngươi.
Lê Ngọc Hàn nhận lấy lọ cao, không quên hỏi tình hình của nàng.
- Nàng ấy hiện giờ sao rồi.
Nhiếp Tịch Chi cũng mang chuyện có thai ra nói cho đối phương, hi vọng hắn chết tâm đừng làm phiền đến Vĩnh Hi và hoàng huynh nữa
Vĩnh Hi đã có thai với hoàng huynh ta.
Bọn họ sắp tổ chức hôn lễ, ngươi chết tâm đi.
Ngoan ngoãn trị thương rồi cút về Lễ Triều.Các ngươi đã biết chuyện nàng mang thai ?Nhiếp Tịch Chi kinh ngạc hỏi
Chẳng lẽ ngươi biết trước bọn ta? Ngươi còn biết chuyện gì nữa khôngUm...!Lê Ngọc Hàn còn to gan lớn mật nói :Lúc biết chuyện ta còn định âm thầm cho nàng uống canh sảy thai, muốn bóp chết cái đứa nghiệt chủng đó.Nhiếp Tịch Chi tức nghiến răng, cho hắn một bạt tai :
- Ngươi điên rồi, ngươi không biết Vĩnh Hi rất yêu thương đứa nhỏ đó sao, ngươi không nghĩ làm như vậy nàng ấy sẽ hận ngươi sao ?
Nàng vứt bộ đồ mới tinh xuống cạnh hắn, rồi giậm chân chạy ra ngoài, để lại Lê Ngọc Hàn ngồi sững sờ dưới đất.
Nhiếp Thiên Cẩn đã đưa Châu Vĩnh Hi vào gặp Trang hoàng hậu
- Mau hau, con dan Hi Hi vao gap ngudi
Châu Vĩnh Hi cúi người hành lễ :
- Bái kiến hoàng hậu nương nương
Trang Giác Ngọc vẫy tay bảo hai đưa ngồi cạnh mình
- Hai con mau ngồi xuống đây đi
Bà thân thiết nắm lấy tay Châu Vĩnh Hi, sờ bụng nàng
- Nghe nói Vĩnh Hi mang thai, chắc là vất lắm.
Nàng khách sáo đáp lại :
- Thần thiếp không sao
Trang Giác Ngọc cảm thấy nàng khách sáo với mình thì cho rằng nàng còn ngại.
- Vĩnh Hi không cần khách sáo với ta.
Sau này là người một nhà rồi.
Cẩn nhi, con định bao giờ rước Vĩnh Hi vào
Đông cung.
Nhiếp Thiên Cẩn nắm lấy tay nàng, âu yếm nói :
- Định một tháng nữa, lễ sắc phong và hôn lễ tổ chức cùng một lúc, đỡ cho nàng vất vả.
Trò chuyện một lúc thì Nhiếp Thiên Cần đưa nàng về Đông cung ăn uống.
Trang Giác Ngọc cố ý mời hai người lại dùng bữa nhưng hắn không đồng ý, hắn cảm thấy đồ ăn ở Đông cung đặt dưới con mắt của hắn mới an toàn với nàng hơn.
Ăn uống xong thì Nhiếp Thiên Cẩn nhận được tin phụ hoàng triệu kiến hắn, bất đắc dĩ đành vào cũng.
Châu Vĩnh Hi ăn no cũng muốn đi dạo chợ dễ tiêu, từ lúc nàng mang thai Nhiếp Thiên Cẩn cũng không cầm tù nàng nhiều nên việc đi lại tương đối thuận tiện.
Bất quá nàng đi đâu đến cũng đều có hàng ngũ thị nữ, cung nữ theo sau.
Nàng cảm thấy đi dạo cũng không xong, bèn nói
- Các ngươi đừng theo ta nữa
Một thị nữ tiến tới dè dặt nói :
- Hồi thái tử phi, chúng nô tì vân mệnh thái tử đi theo để hầu hạ người, xin người đừng làm khó chúng nô tì
Hết cách nàng cố gắng làm lơ bọn họ, mấy thị nữ, cung nữ cũng cố gắng giữ khoảng cách để nàng thanh tịnh nhưng Châu Vĩnh Hi vẫn ở trong tầm mắt của các nàng.
Châu Vĩnh Hi rẽ sang một ngả khác thì đụng phải một người.
Cả hai người loạng choạng một hồi mới đứng vững, đối phương tức giận quát
- Ngươi là ai, không có mắt hả
Châu Vĩnh Hi nhìn cái người vừa đụng phải nàng trước la làng, nàng cũng không muốn dây dưa qua lại quá lâu làm ảnh hưởng đến tâm trạng, cúi người xin lỗi
- Xin lỗi, ta không cố ý.
Tuy nhiên, đối phương không hề bỏ qua, cung nữ bên cạnh cũng đanh đá quát lớn :
- Ngươi có biết mình vừa đụng trúng Tống lương đệ.
Cùng lúc đó, các thị nữ của Châu Vĩnh Hi cũng chạy tới, thấy Tống lương đệ đang quát ầm ầm thái tử phi thì tái mét, cảm thấy ngày tàn của vị lương đệ sắp tới, dám quá quắt trước mặt viên minh châu trong lòng bàn tay của thái tử.
- Tống lương đệ, người vừa đụng trúng thái tử phi