Diệp Tiếu chẳng thèm liếc ai, thẳng tay đẩy Diệp Băng Đồng sang một bên như đẩy cục nợ, rồi đường hoàng chiếm lấy spotlight.
Cái khí thế ngút trời ấy khiến đám đông choáng váng, còn chưa kịp hoàn hồn thì cô nàng đã ung dung lên tiếng:
"Chào mọi người, chắc hẳn nhiều người chưa biết tôi.
Tôi là Diệp Tiếu, con gái ruột duy nhất của nhà họ Diệp.
Từ nay về sau, nếu có kẻ nào giả danh đại tiểu thư nhà họ Diệp, các người cứ việc báo cảnh sát cho tôi!"
Ôi cái tuyên bố bá đạo trên từng hạt gạo! Diệp Băng Đồng đứng ngơ ngác như gà mắc tóc, nước mắt lưng tròng, mếu máo:
"Tiếu Tiếu...!Em chưa bao giờ muốn tranh giành gì với chị..."
Nàng ta cố tỏ vẻ đáng thương, mong níu kéo chút thương cảm từ đám đông.
Nhưng so với Diệp Tiếu rạng ngời, Diệp Băng Đồng lúc này chẳng khác nào bông hoa dại ven đường, nhạt nhòa đến tội nghiệp.
Diệp Tiếu nhếch mép cười khẩy:
"Tranh? Cô lấy cái gì mà tranh? Không có dòng máu nhà họ Diệp, đừng hòng mơ tưởng đến vị trí này!"
Vừa dứt lời, cô nàng liền đưa tay đẩy Diệp Băng Đồng một cái.
Diệp Băng Đồng loạng choạng, ngã nhào vào lòng Diệp Bách Lâm vừa bước tới.
Vở kịch "thánh nữ té ngã" này quả thực diễn quá đạt!
Diệp Bách Lâm theo bản năng đỡ lấy Diệp Băng Đồng, cô nàng vội vàng lên tiếng:
"Anh trai, em không sao.
Đừng trách Tiếu Tiếu, chị ấy chỉ đẩy nhẹ thôi, do em đứng không vững..."
Diệp Tiếu khoanh tay, cười khẩy.
Đúng là nữ chính, cú ngã "vô tình" mà thật "hữu ý"!
"Anh, em cố ý đẩy đấy! Cô ta đâu phải người nhà họ Diệp, chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, ngay cả osin còn phải làm việc, cô ta thì sao? Ngay cả osin cũng không bằng! Đẩy một cái thì đã sao, đánh cô ta cũng phải chịu!"
Cái tuyên bố hùng hồn này khiến Diệp Bách Lâm đau đầu.
Anh em gái này của anh, chắc chắn là bị "tâm thần phân liệt" rồi!
"Tiếu Tiếu!" Diệp Bách Lâm lên tiếng.
"Lần sau đừng nói như vậy nữa."
Cái gì? Chỉ vậy thôi sao? Không mắng chửi, không bênh vực Diệp Băng Đồng, không tát cô ta một cái? Diệp Tiếu thật sự thất vọng!
"Anh trai?" Diệp Băng Đồng rưng rưng nước mắt nhìn Diệp Bách Lâm.
"Băng Đồng, tính tình Tiếu Tiếu có chút không tốt, nhưng trong lòng con bé là người tốt, em đừng chấp nhặt với con bé."
Cái gì là "tính tình có chút không tốt"? Cái gì là "trong lòng là người tốt"? Diệp Tiếu muốn ngất xỉu! Còn Diệp Băng Đồng thì suýt chút nữa phát điên.
Nói Diệp Bách Lâm yêu thương cô ta nhất, vậy mà...
Diệp Bách Lâm chẳng để ý đến hai người họ nữa, quay sang Diệp Băng Đồng, dịu dàng nói:
"Vào trong đi."
Trần Nguyệt Nhi hẹn anh, anh phải đi xác nhận chuyện "bầu bí", chuẩn bị cho hôn lễ...!Nghĩ đến tiếng lòng của Diệp Tiếu, Diệp Bách Lâm không khỏi chú ý hơn một chút.
Có lẽ, anh nên cẩn thận hơn.
Diệp Tiếu hừ lạnh một tiếng, xoay người bước vào trường.
Diệp Băng Đồng cắn chặt răng, lòng đầy căm phẫn đi theo sau.
Cảnh tượng vừa rồi khiến đám đông bàn tán xôn xao.
So với trước kia, Diệp Tiếu như lột xác thành con người khác.
Diệp Bách Lâm cũng có vẻ thiên vị Diệp Tiếu hơn.