Nhưng mà! Bây giờ cậu ta lại muốn động dao! Cho dù chỉ là dao nhỏ thì cũng vượt quá giới hạn chịu đựng của nhà trường rồi.
"Bùi Việt, Diệp Băng Đồng." Cô giáo nghiêm mặt nói: "Theo tôi đến phòng giáo vụ!"
"Cô giáo, cô chính là Bao Thanh Thiên, nhất định phải làm chủ cho em nha cô!" Diệp Tiếu sáng mắt lên, lập tức kêu lên.
Cô giáo nhíu mày, vẫn dịu giọng nói: "Diệp Tiếu, em cũng đến đó, kể lại toàn bộ sự việc."
Diệp Tiếu ưỡn ngực: "Cô yên tâm, em nhất định sẽ kể lại rõ ràng rành mạch!"
Hừ! Ban đầu cô không muốn dây dưa với cặp nam nữ chính này làm gì.
Dù sao thì tự bản thân họ cũng đã đủ rắc rối rồi.
Nhưng nam chính cứ thích gây sự với cô.
Cô cũng chỉ đành đáp trả thôi!
Chỉ tiếc cho một chữ kia của cô! Cô vốn chỉ còn một chữ dự trữ, dùng xong rồi lại phải bắt đầu tích lũy lại.
Tên nam chính chết tiệt này có biết điều này đã gây ra tổn thương lớn đến mức nào cho cô không? Cậu ta có thể bị đuổi học, có thể lại bị vào đồn cảnh sát.
Nhưng cô! Lại mất đi một chữ quý giá!
Diệp Tiếu nhìn Bùi Việt với ánh mắt có chút hung dữ, như thể bản thân mới là người chịu uất ức lớn nhất.
Bùi Việt: "..." Rốt cuộc ai mới là người đáng thương đây?
Sau một hồi náo loạn, cuối cùng cảnh sát cũng được gọi đến.
Diệp Tiếu kể lại toàn bộ sự việc xung đột vào buổi sáng, cảnh sát cũng tìm một số bạn học hỏi han, đối chiếu với lời khai của Diệp Tiếu, xác định Diệp Tiếu nói thật.
Bùi Việt vốn đã có tiền án cố ý gây thương tích, lần này lại trực tiếp định hành hung ngay trong trường học.
Lần trước cậu ta đánh người là do nạn nhân tha thứ nên mới được thả ra.
Lần này...!Diệp Tiếu không thể nào tha thứ cho cậu ta!
Bùi Việt lại một lần nữa bị cảnh sát bắt đi.
Trước đó cậu ta đã nhiều lần ra vào đồn cảnh sát vì tội đánh nhau, gây rối, chỉ cần Diệp Tiếu không chịu bỏ qua, e là cậu ta phải ở lại đó vài ngày.
Nhà trường lại an ủi Diệp Tiếu một hồi, sau đó cho phép Diệp Tiếu và Diệp Băng Đồng về trước.
Diệp Băng Đồng cắn răng, tức giận nhìn Diệp Tiếu: "Bùi Việt không hề làm cô bị thương, tại sao cô lại độc ác như vậy! Chẳng lẽ cô không biết, điều này có thể khiến cậu ấy bị đuổi học, khiến lý lịch của cậu ấy bị vấy bẩn sao?!"
Ban đầu Diệp Tiếu không muốn để ý đến Diệp Băng Đồng, nhưng cô ta đã tự mình tìm đến tận cửa, Diệp Tiếu bỗng thấy thú vị.
Diệp Tiếu nhướng mày: "Ồ? Tên tóc vàng của cô, cả người đều là vết nhơ, thiếu mỗi vết này sao.
Cái đồn cảnh sát đó, không biết cậu ta đã vào đó bao nhiêu lần rồi.
Nói là đồn cảnh sát, chẳng khác nào nhà của cậu ta? Yên tâm đi, cậu ta quen thuộc lắm."
"Diệp Tiếu!" Diệp Băng Đồng nghiến răng nghiến lợi: "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cô lại là người vô lý như vậy!"
"Ồ?" Diệp Tiếu cười: "Vậy thì chúc mừng cô, cuối cùng đã nhận thức đúng về tôi.
Cô, còn có tên tóc vàng của cô, hai người không chọc giận tôi thì thôi, chọc giận tôi một lần, tôi sẽ xử lý một lần.
Hiểu chưa?"