Nữ Phụ Chia Tay Hằng Ngày

Edit: Linh Nguyệt

Vùng nông thôn này đường rất hẹp, là Thời Chấn cố ý chọn, xe không thể tiến vào.

Cho nên La Thiến nghe được tiếng động truyền đến dưới triền núi. Sau đó, cô nhìn thấy một người phụ nữ kéo hai vali hành lý đi đến, trên lưng còn đeo một cái balo, đó là còn chưa tính túi xách trên tay.

La Thiến - người chỉ có một vali hành lý và một balo nhỏ: “…”

“Đây là nữ diễn viên được chào đón nhất năm nay Mễ Tuyết Phỉ!” Thời Chấn khi quay hình cô ấy, nói một câu vào microphone. Nhân viên ở hiện trường rất phối hợp mà vỗ tay, bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng náo nhiệt.

La Thiến: “…” Cảm giác chịu đối xử khác nhau, ủy khuất quá.

La Thiến nghĩ đến phần hậu kỳ còn có thể chèn thêm bong bóng phấn hồng cùng các loại màu sắc sặc sỡ.

Mễ Tuyết Phỉ từ xa nhìn qua bên này, cố hết sức mỉm cười.

Triệu Vũ Lâm lại không có nghĩ nhiều như vậy, nhỏ giọng nói bên tai La Thiến: “Mễ Tuyết Phỉ hiện giờ là tiểu hoa đán trong nước.” Vừa nói vừa vươn ngón tay cái, “Quan trọng nhất là cô ấy rất lợi hại, sau năm 25 tuổi mới bắt đầu có danh tiếng. Hiện giờ đã 27 tuổi, năm nay mới chân chính nổi tiếng, danh hiện đệ nhất lưu lượng năm nay hoàn toàn xứng đáng. Mời được cô ấy thì ratings sẽ có bảo đảm, thù lao đóng phim hiện giờ của người ta hoàn toàn không thua kém gì ảnh hậu.”

La Thiến bội phục mà gật đầu, đạo diễn Thời Chấn bên kia quan tâm hỏi: “Hành lý của Tuyết Phỉ có vẻ không ít nhỉ!”

Mễ Tuyết Phỉ đem hành lý sắp xếp tốt, đứng trước máy nói: “Phụ nữ chính là như vậy, lúc ra khỏi cửa thời điểm chỉ hận không thể dọn hết qua đây.”

Đạo diễn lại cùng Mễ Tuyết Phỉ nói hai câu, sau đó lại có tiếng người tới.

La Thiến duỗi dài cổ, Triệu Vũ Lâm giật mình hô một tiếng: “Là Tiêu Vĩnh Thanh.”

La Thiến kỳ quái nhìn Triệu Vũ Lâm, hỏi: “Rất lợi hại sao?” La Thiến không có hiểu biết gì về giới giải trí ở thế giới này, nguyên chủ cũng không có toàn diện, tuy rằng nhận biết được nhưng không rõ ràng như Triệu Vũ Lâm.

“Đương nhiên là lợi hại!” Triệu Vũ Lâm nói: “Này nhé! Người mới vừa đến là nữ chính đỉnh nhất, mấy năm trước cũng được coi là đệ nhất lưu lượng. Hiện tại đổi thành vừa đóng phim vừa mở phòng làm việc, phim truyền hình tham gia diễn đều đạt doanh thu cao nhất năm, danh tiếng cũng không tồi, đầu tư mấy bộ phim cũng đều kiếm lời cả!”

La Thiến gật đầu, Triệu Vũ Lâm tiếp tục nói: “Còn có… Cô ta trước kia cũng là tình nhân của Đường tổng.”

La Thiến mắt mở to nhìn Triệu Vũ Lâm: “Cô ấy cũng vậy?”

Triệu Vũ Lâm thấy La Thiến không ghen, nhẹ nhàng thở ra tiếp tục nói: “Cũng mấy năm trước rồi! Lúc đi theo Đường tổng cô ta có thể xem là tiểu hoa đán, địa vị cũng tầm như Lâm Giai Thần hiện giờ. Không tính là cao nhưng cũng không tính là vô hình, sau đó được Đường tổng trực tiếp nâng lên. Tự người ta cũng có kỹ thuật diễn, có tài nguyên, chủ yếu là… vô cũng khéo léo đưa đẩy, dù sao sau khi rời khỏi Đường tổng thì những cái Đường tổng để lại cũng đủ giúp cô ta đi đến địa vị hiện giờ.”

La Thiến nhìn nhìn Tiêu Vĩnh Thanh, trong nháy mắt có cảm giác không so sánh sẽ không đau thương. Tiêu Vĩnh Thanh đi theo Đường tổng leo lên được vị trí này mà mình lại chỉ nghĩ đi làm Bao Tô Bà. La Thiến ủy khuất vẻ hình xoắn ốc trên mặt đất nhưng năng lực cô như thế, cũng không có cách nào khác.

Tiêu Vĩnh Thanh giống như Mễ Tuyết Phỉ, được đoàn phim nhiệt liệt hoan nghênh, có lẽ là vô tình, cô liếc mắt nhìn La Thiến ở bên kia một cái.

La Thiến trộm thấy được, nhỏ giọng nói với Triệu Vũ Lâm: “Vừa rồi cô ấy nhìn chị.”

Triệu Vũ Lâm lại không nhìn về phía Tiêu Vĩnh Thanh, chỉ cúi đầu nói: “Đương nhiên rồi, đừng nhìn cô ta lúc Đường tổng muốn kết thúc ra đi dứt khoát thế nào, đó là vì cô ấy thông minh. Trên thực tế, đi theo Đường tổng rất tốt, ra khỏi cửa có mặt mũi, ngày thường còn có thể cung cấp trợ giúp, cô ta có thích Đường tổng hay không em không biết, nhưng nghe nói vẫn luôn muốn liên hệ với Đường tổng.”

La Thiến sửng sốt: “Sao em biết?”

Triệu Vũ Lâm cười xấu xa, nói: “Lúc chị đi vào tìm Đường tổng không phải em đều ở phòng thư ký chờ sao? Khi nói chuyện phiếm có nhắc qua, các cô ấy tuy nói không biết Tiêu Vĩnh Thanh có thích Đường tổng không nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra cô ta có ý với Đường tổng.”

La Thiến bĩu môi, đó là cô ấy không biết Đường Diễn nhẫn tâm như thế nào, tuy nguyên chủ đối với Lâm Phỉ không tốt nhưng đối với Đường Diễn lại thực sự tận tâm tận lực, đương nhiên, việc hắn báo thù cho vợ hắn thì La Thiến không có lời gì để nói.

Nhưng hắn quá độc ác. Nếu Phùng Nhất Khê đánh gãy hai chân nguyên chủ về thể xác thì Đường Diễn ép nguyên chủ không thể có công việc, chỉ có thể bày quán vỉa hè, nhặt rác, làm người dọn vệ sinh... lại đánh gãy hai chân nguyên chủ về tinh thần.

Nhưng cô có thể làm gì bây giờ? Trả thù hắn? La Thiến nghĩ thôi cũng thấy run, nếu trả thù những người này rồi bị trả thù lại thì hậu quả không dám tả, cô vẫn nên ngoan ngoãn chờ cốt truyện qua xong, sau đó sống yên bình đến hết cuộc đời!

“Đi chào hỏi thôi.” Triệu Vũ Lâm đẩy đẩy cô.

La Thiến bình tĩnh lại, đứng dậy đi chỗ hai người kia tươi cười nói: “Xin chào, tôi là người mới La Thiến.” Tưởng phải nói tôi thích các cô chứ!

Đây đều là hai người nổi tiếng, nếu nói thích cả hai thì cũng quá giả dối rồi! Nói thích một người thì lại đắc tội người kia nên La Thiến ăn nói vụng về thức thời mà ngậm miệng.

Mễ Tuyết Phỉ cười, bắt tay La Thiến nói: “Chào cô, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.”

Tiêu Vĩnh Thanh lại tương đối rụt rè, chỉ hơi hơi mỉm cười, bắt tay La Thiến rồi nói nói: “Mong chiếu cố nhiều hơn!”

Không biết những người khác khi nào đến, mọi người trước cứ từng người nghỉ ngơi, người đại diện của Mễ Tuyết Phỉ và Tiêu Vĩnh Thanh đã trộm đến chỗ máy quay không quay đến chờ hai người.

Chờ hai người đi qua thì ghế nằm đã chuẩn bị tốt, có người cầm quạt điện, có người bê nước khoáng, người đại diện cầm văn kiện nói bên tai hai người.

La Thiến: “…”

La Thiến yên lặng trở về cạnh Triệu Vũ Lâm, ngồi xổm xuống, sau đó hỏi: “Vũ Lâm, sao chị không có ghế nằm?”

Triệu Vũ Lâm xấu hổ cười: “Em không khiêng được!” Triệu Vũ Lâm mang theo không ít hành lý đi lên, thật sự là không có sức lực khiêng thêm ghế nằm.

Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp

La Thiến yên lặng nhìn đoàn đội năm, sáu người bên kia, nói với Triệu Vũ Lâm: “Em nói xem, người với người sao lại khác biệt đến vậy?”

“Nếu không… em đi mượn ghế cho chị nhé?” Triệu Vũ Lâm nói.

La Thiến xua xua tay, ngoại trừ Thời Chấn đang ngồi, những người khác đều đang đứng, một ghế nhỏ cũng không thấy, vẫn là không nên đi thì hơn, đỡ mất mặt.

La Thiến đặt vali nằm ngang, cùng Triệu Vũ Lâm ngồi lên trên. Thời tiết nóng, Triệu Vũ Lâm đưa hai người mỗi người một chai trà lạnh.

Rất nhanh, chỗ sườn núi lại truyền đến tiếng động.

Triệu Vũ Lâm nhìn nhìn, nhỏ giọng nói: “Là Mạnh Giang.”

Người này La Thiến biết, là ảnh đế mấy năm, vẻ ngoài kiên cường, không quá đẹp nhưng kỹ thuật diễn lại vô cũng tốt, bị mai một đến năm gần 30 tuổi mới được đạo diễn đào ra, mấy năm nay ở mảng điện ảnh đều lấy được thành tích vô cùng tốt.

Ba người lại ngoan ngoãn đi lên chào hỏi đại tiền bối, Mạnh Giang trước kia tuy không nổi nhưng vẫn luôn ở giới giải trí, cho nên bối phận của hắn cũng hơn hẳn ba người ở đây.

Mạnh Giang tới không bao lâu, lại có một nam minh tinh đến, người này La Thiến cũng biết.

Tề Văn Hàm, giống Tiêu Vĩnh Thanh, đã vài lần đoạt được giải thưởng, lớn lên cũng đẹp. Hắn không nhận phim thần tượng, đối với việc nhận kịch bản khá kĩ tính, cũng chậm rãi chuyển hình, năm nay mới ra bộ điện ảnh đầu, nhưng cũng không kiếm được nhiều. Trong giới giải trí xem như đi đến đâu chắc đến đấy, từ quần chúng đến vai phụ, đến vai chính phim thần tượng rồi bây giờ là vai phụ phim điện ảnh. Rất rõ ràng, tiếp theo phần lớn thời gian của hắn sẽ dành để tiến vào mảng điện ảnh.

La Thiến mới ngồi xuống không bao lâu, chỉ có thể lại đứng dậy cùng hắn chào hỏi. Những người khác đều là những người có địa vị, có người tới chào hỏi hắn, có người được hắn chào hỏi, La Thiến cũng không thèm để ý, chào hỏi lại đi trở về.

“Vũ Lâm, còn mấy người nữa thế?” Thời tiết càng ngày càng nóng, La Thiến chịu không nổi dùng tay làm quạt hỏi.

“Còn ba người nữa, chắc sẽ nhanh thôi.” Triệu Vũ Lâm nói.

Đúng như Triệu Vũ Lâm nói, rất nhanh lại có thêm một nam minh tinh xuất hiện. La Thiến nhìn mà sửng sốt, Lâu Tùng Nguyên? Người này tuy cô không quen biết, nhưng nơi nơi đều có quảng cáo của hắn.

Triệu Vũ Lâm giải thích: “Giống Mễ Tuyết Phỉ, cũng là đệ nhất lưu lượng. Lớn lên… là gương mặt mà thiếu nữ thích nhất, ngoại trừ ca hát cũng chẳng có sở trường gì đặc biệt. Nhưng hắn cái gì cũng không cần làm, chỉ cần nhận quảng cáo thôi cũng nhận đến mỏi tay, lưu lượng so với Mễ Tuyết Phỉ còm muốn cao hơn. Thù lao của hắn nếu đóng phim, chỉ sợ cũng chẳng kém Mạnh Giang là bao!”

La Thiến gật đầu, Lâu Tùng Nguyên được nhiệt liệt hoan nghênh, vừa an vị thì lại có người mới đến đến.

Triệu Vũ Lâm nhìn người mới xuất hiện người nói: “Người này chắc em không cần giới thiệu chị cũng biết. Du Mạn, hiện tại không phát triển trong nước, đã bảy, tám năm trong nước không có tác phẩm của cô ấy. Nhưng ở nước ngoài lại khá nổi, thảm đỏ nhất định có mặt. Hiện tại xem tin tức cũng có thể thấy, không ngờ lại có thể mời cô ấy đến.”

La Thiến bội phục nhìn Triệu Vũ Lâm: “Em hiểu biết nhiều thật đấy!” Triệu Vũ Lâm cười.

Mọi người trong đoàn ngạc nhiên, vui mừng, chào hỏi... đều thể hiện bộ dáng sùng bái khi nhìn thấy thần tượng, La Thiến nhìn, sau đó bị Triệu Vũ Lâm đẩy tới gia nhập.

Chờ bảy người chuẩn bị tốt đứng ở một bên, Thời Chấn mới phát hiện còn có người chưa tới. Hắn nhìn đồng hồ, nói với Hướng Kiến Hoa: “Sao còn có người không tới?” Khẩu khí rất không tốt.

Hướng Kiến Hoa nhìn tư liệu, thở dài nói: “Là người của Tạ tổng.”

“Tôi đã nói không cần nhét người rồi mà, không cần. Lại mới ngày đầu tiên, là đại minh tinh à?” Thời Chấn tức giận nhìn máy quay.

Hướng Kiến Hoa thở dài nói: “Dù sao cũng là người của Tạ tổng, không có cách nào khác. Chờ một chút đi!”

Thời Chấn tức giận, bởi vậy ánh mắt nhìn La Thiến càng khó chịu.

La Thiến vô tội nói với Triệu Vũ Lâm: “Vì sao người khác đến trễ hắn lại nhìn chị không vừa mắt? Chị cũng có đến trễ đâu.”

Triệu Vũ Lâm kéo kéo tay cô: “Bởi vì chỉ có chị cùng người đó là do người khác nhét vào.”

La Thiến tiếp tục nói: “Vậy cũng không thể giận chó đánh mèo chị chứ!”

“Không sao cả, chị là người của Đường tổng, nhà đầu tư lớn nhất ở đây, hắn không dám làm gì chị đâu.”

La Thiến sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: “Chị lợi hại như vậy sao?”

Triệu Vũ Lâm cũng sửng sốt, lập tức nói: “Em không phải đang khen chị!” Em là muốn chị đừng lúng túng, nhưng chị ngàn vạn đừng gây chuyện nha!

Cuối cùng một giờ sau, đúng mười một giờ, truyền đến tiếng đẩy hành lý.

Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng tới.

Chỉ có Thời Chấn sắc mặt đã đen như đáy nồi.

Người tới là một nữ sinh trẻ tuổi, mặc váy ngắn thể thao, mang theo mũ vận động mũ, cả người dưới ánh mặt trời có vẻ rất có sức sống.

Cô ấy đẩy một vali hành lý màu hồng phấn chạy vội đến, vừa đến liền ngượng ngùng cười nói: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi bị tắc đường.”

Thời Chấn còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể hầm hừ nói: “Giờ thông báo quả thật dễ tắc đường.” Cho nên, cô không thể tới trước sao?

Nữ sinh thấy phía sau là một đám tiền bối, che miệng hét chói tai chạy, sau đó chào hỏi một lượt, nói người này là thần tượng của mình, người kia cũng là thần tượng của mình. Lúc thấy Du Mạn còn vui mừng nói, “Tôi từ nhỏ là xem anh trên TV mà lớn lên.”

Du Mạn: “…”

La Thiến ở một bên nhìn đến trợn mắt há mồm, ngơ ngác hỏi: “Có phải chị không hợp cách không?” So với người ta thì cô hình như quá lãnh đạm rồi?

Triệu Vũ Lâm che mặt nói: “Không không không, chị như vậy là tốt rồi, ngàn vạn đừng học cô ấy.” Chị không phát hiện mặt các tiền bối kia đều đen rồi sao? Không chỉ tới muộn mà còn đắc tội hết mọi người, giá trị thù hận lúc này chắc tăng cao lắm rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui