Chương 13:
"Hi Tửu, trước khi cô gả cho anh Tạ Tứ, chúng tôi chưa từng nghe danh cô, hay cô giới thiệu bản thân một chút cho chúng tôi xem?"
"Đúng vậy, đặc biệt là phải giới thiệu nhà họ Hi của cô làm gì."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai cô gái trẻ ngồi bên cạnh mẹ kế Trình Hồng kẻ xướng người họa, bộ dạng tươi cười không có ý tốt.
Trình Hồng còn ưu nhã cầm chén trà, chậm rãi uống, như thể không nghe không nhìn thấy những ác ý của những người này đối với Hi Tửu.
Hi Tửu làm sao biết được nhà họ Hi làm gì?
Vốn trong tiểu thuyết gốc giới thiệu rất ít về bối cảnh của nữ phụ, lúc đó Hi Tửu cũng không đọc kỹ.
Cô đã tìm trên Internet, nhưng không tìm thấy thông tin cụ thể của nhà họ Hi, chỉ biết nhà họ Hi mới chuyển từ Đại Sơn Câu đến đây.
Bởi vì không biết, cho nên không có cách nào để trả lời.
Hi Tửu tiếp tục cúi đầu không lên tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bộ dáng này rơi vào mắt người khác cũng là vì lúng túng cho nên mới nên mới không nói được lời nào.
Hai cô gái đối diện càng đắc ý hơn, che miệng cười nhẹ: "Sao không nói chuyện? Nghe nói nhà họ Hi mấy người dựa vào nhặt ve chai mà giàu lên. Con gái của nhặt ve chai biến thành con dâu của nhà họ Tạ, nhất định có không ít chuyện nhỉ."
Hi Tửu hơi kinh ngạc. Nhà họ Hi giàu lên dựa vào nghề nhặt rác phế thải?
Cô quả thật không nghĩ đến, hình thức làm giàu này trong tiểu thuyết Mary Sue có thể nói là cực kỳ mới mẻ độc đáo.
Nhưng mà mấy người phụ nữ này nhất định muốn dây dưa như vậy sao?
Dùng tiền có thể giải quyết được mọi chuyện, tại sao lại phải dùng nước bọt?
Lát nữa Tạ Tứ đến thì làm sao bây giờ?
Diệt cả ổ mấy cô gái này đi luôn thì làm sao đây?
Cô còn lo lắng thay cho bọn họ nữa.
Trình Hồng liếc nhìn Hi Tửu, gương mặt càng ngày càng ngưng trọng, đôi môi đỏ mọng cực kỳ lộng lẫy.
A.
Không còn mặt mũi nào nữa nhỉ?
Vậy thì đúng rồi.
Trình Hồng đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: "Hi Tửu, các cô ấy không có ác ý, chỉ là muốn cô nhìn rõ hiện thực. Cô và A Tứ không môn đăng hộ đối. Bây giờ A Tứ đang ở trên đỉnh sóng ngọn gió trong cuộc chiến đoạt quyền nhà họ Tạ, nó cần một người phụ nữ trợ giúp cho nó."
Nói xong, Trình Hồng quay đầu lại hỏi cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh: "Nghe nói trong khoảng thời gian này, Tạ Quân quan hệ rất gần gũi với đại tiểu thư nhà họ Ngụy?"
Cô gái bên cạnh lập tức gật đầu, liếc mắt nhìn Hi Tửu: "Đúng vậy. Nhà họ Ngụy làm về bất động sản. Nếu như gả cho Tạ Quân, thực lực của Tạ Quân sẽ tăng lên rất nhiều. Đến lúc đó, địa vị của anh Tạ Tứ sẽ không ổn định."
Trình Hồng thở dài: "Hi Tửu, cô cũng không muốn kéo chân sau của A Tứ đúng không?"
Hi Tửu cầm khăn giấy lau khóe mắt: "Con luôn hy vọng A Tứ tốt hơn so với bất cứ ai."
Sắp đến rồi?
Trình Hồng gật đầu: "Vậy thì cô nên hiểu rõ nên làm như thế nào."
Đôi tay được chăm sóc cẩn thận lấy chiếc ví từ trong túi xách nạm kim cương ra, lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho Hi Tửu, gương mặt kiêu ngạo.
"Đây là hai nghìn vạn. Đối với cô chắc là một khoản tiền lớn. Cầm lấy đi."
Hi Tửu kinh ngạc nhìn tấm ngân phiếu trên tay.
Trình Hồng trao đổi ánh mắt với những người khác, vẻ mặt đắc ý.
Hi Tửu là cái đồ thôn quê, có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy tấm ngân phiếu nhiều tiền như vậy, bị dọa sợ đến choáng váng.
Nhưng mà Hi Tửu còn khóc bị thương hơn: "Thì ra trong mắt mẹ nhỏ, A Tứ rẻ mạt như vậy sao? Tình yêu đơn thuần khắc sâu nhưng mãnh liệt của con dành cho A Tứ chỉ đáng giá vỏn vẹn có hai nghìn vạn thôi sao?"
Hi Tửu lắc đầu, thất vọng nhìn Trình Hồng: "Mẹ nhỏ, mẹ không giống như những gì con đã tưởng tượng."
Lần này đến lượt mấy người Trình Hồng hoảng sợ.
Đặc biệt là Trình Hồng, bị ánh mắt "Tôi rất thất vọng về bà" của Hi Tửu làm cho trong lòng bà ta cảm thấy rất khó chịu.
Cuối cùng, túi của Trình Hồng và mấy vị tiểu thư đến giúp đỡ ra oai bị vét sạch, thấy Hi Tửu khóc thút thít thu hồi ánh mắt mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chừng này được rồi chứ?” Trình Hồng lo lắng hỏi.
“Được rồi.” Hi Tửu cười, lau nước mắt.
Trình Hồng ưỡn ngực, lấy uy nghiêm của bề trêb ra: "Vậy cô liền nhanh rời khỏi A Tứ đi."
Động tác đếm chi phiếu của Hi Tửu dừng lại, ánh mắt lại trở nên đau thương: “Chỉ cần mẹ nhỏ thuyết phục được A Tứ, con sẵn sàng...” Nắm lấy quần áo trước ngực, nhíu mày đau lòng nói: “Để A Tứ đến với người khác tốt hơn."
Trình Hồng nóng nảy, nếu như vậy thì tại sao bà ta phải thừa dịp Tạ Tứ không có ở đây mà đi tìm cô chứ?
Là bởi vì bà ta không dám nói Tạ Tứ nên ly hôn.
Bà ta vừa định mở miệng nói gì đó thì sau lưng vang lên giọng nói: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Tất cả mọi người trong vườn, bao gồm cả Hi Tửu đều sửng sốt, đều đồng loạt nhìn về phía Tạ Tứ đang đi vào vườn hoa.
Da anh trắng, gương mặt tinh xảo tuấn mỹ, không hề kém cạnh gì trong vườn hoa.
Anh mặc áo sơ mi tối màu, cổ áo hơi mở, xương quai xanh như ngọc.
Trong ánh mắt của mọi người, ánh mắt anh chậm rãi nhìn về phía Hi Tửu: "Tại sao lại làm vợ tôi khóc?"
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là nồng nặc thứ "Tình yêu" giả tạo.
Nét mặt Hi Tửu vui mừng lại thâm tình nhìn Tạ Tứ.
Trong lòng cô, mẹ kế của Tạ Tứ chính là một nữ phụ cấp thấp.
Cô còn tưởng là bà mẹ kế này dám gọi nhiều người đến chặn đường cô, là đã tính toán tốt Tạ Tứ sẽ không đi ra đây nhanh như vậy.
Thật là quá thiếu chuyên nghiệp.
Hi Tửu liếc mắt nhìn những người phụ nữ đang hoảng sợ mặt xám như tro tàn trước sự xuất hiện đột ngột của Tạ Tứ.
Haizzz.
Còn phải đến cố gắng xoay chuyển tình thể cho bọn họ nữa chứ.
Hi Tửu lau nước mắt, cười với Tạ Tứ: "Ông xã, em không sao, em chính là cảm động quá. Mẹ nhỏ và khuê mật của bà ấy đã tặng cho em rất nhiều quà. Em đã nói không cần, nhưng mà bọn họ vẫn cứ muốn tặng cho em. Bọn họ đã rất nhiệt tình."
Ngay lập tức, đám thiên kim tiểu thư được Trình Hồng mời đến nhục nhã Hi Tửu liền xanh cả mặt.
Bọn họ đều còn rất trẻ, cùng một thế hệ với Tạ Tứ và Hi Tửu, sao lại thành khuê mật của Trình Hồng rồi?
Trình Hồng cho rằng Hi Tửu phản ứng rất nhanh, do với bộ dạng nhát gan, như khúc gỗ trước đây thì hơn lanh trí trước, gật đầu phụ họa với Hi Tửu: "Đúng vậy, đúng vậy. Mấy lần trước thấy Hi Tửu đến, mẹ quên chuẩn bị lễ gặp mặt cho nó. Lần gặp mặt này phải bổ sung cho nó."
“Như vậy sao.” Tạ Tứ gật đầu, đưa tay ra hiệu cho Hi Tửu “Lại đây, ông nội gọi chúng ta.”
Hi Tửu ngoan ngoãn đứng dậy, đi theo Tạ Tứ ra khỏi vườn.
Trên đường, Hi Tửu suy nghĩ về những khoản tiền nhỏ kia.
Cả đoạn đường này, trên đỉnh đầu của Tạ Tứ không phải mưa hoa, mà là mưa tiền.
Chibi Hi Tửu hát về trong cơn mưa tiền: "Tôi kiếm tiền, tôi kiếm tiền, tôi nên tiêu như thế nào đây, tay trái một tiểu thịt tươi, tay phải một tiểu chó săn..."
Còn con mẹ nó, giọng nói Thiên Tân tiêu chuẩn nữa.
Tạ Tứ mím môi, đưa một tay: "Quà của mẹ nhỏ cho em, đưa cho tôi."
Bài hát vè đột ngột dừng lại.
Cả một lớn một nhỏ Hi Tửu đều dùng ánh mắt không tin nhìn anh: "Sao vậy?"
Tạ Tứ cong môi: "Sung công."
Hi Tửu cắn răng mới để chân của mình không hôn lên cái bản mặt của Tạ Tứ.
Số tiền ít ỏi kia chỉ vừa mới đến tay cô.
Số tiền mà cô đã phải chịu nhục tính kế!
Cô thậm chí còn vì số tiền này mà phản bội tình cảm của mình.
“Tiếc à?” Tạ Tứ nhìn bộ dạng Hi Tửu sắp nổ tung, tâm tình cực kỳ tốt.
Cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô: "Thế nào? Số tiền này không bằng tình yêu thuần khiết, sâu đậm nhưng mãnh liệt của em dành cho tôi sao?"
Giọng điệu của anh rất bình thản.
Âm thanh rất nhẹ.
Nhưng lại mang theo biên độ sóng rung nhỏ, khiến cho Hi Tửu cảm thấy lỗ tai ngứa ngứa.
Nắm đấm cũng ngứa.
Hi Tửu cố gắng hết sức để an ủi bản thân là tiền không còn nhưng vẫn còn có thể tiếp tục đi lừa gạt, lấy lợi phẩm trong túi ra giao cho Tạ Tứ.
Tạ Tứ nghe nghe chibi Hi Tửu hát một câu "Cải chíp xanh trong đất vàng, kết hôn với một con chồn".
Ông cụ Tạ vừa mới tỉnh dậy, đang ngồi trong phòng, uống canh bổ dưỡng.
Đây là thói quen của ông cụ đã hình thành từ bao đời nay. Sau giấc ngủ trưa nhất định phải uống một bát canh nóng.
Ông cụ Tạ nhìn thấy Tạ Tứ và Hi Tửu đến, gật đầu, ý bảo bọn họ ngồi xuống.
Nói mấy người quản gia lui ra ngoài.
Bình tĩnh uống hai hớp canh, mới ngẩng đầu lên.
"Cuộc sống vợ chồng trẻ của các cháu như thế nào? Có cãi nhau hay không?"
Hi Tửu định để lại câu trả lời cho Tạ Tứ, bản thân thì khóa chặt miệng.
Nhưng mà ông cụ lại duỗi tay ra: "Ta đếm một, hai, ba, hai đứa cùng nhau trả lời."
?
Cái yêu cầu kỳ quái gì vậy?
Hi Tửu liếc nhìn Tạ Tứ, không thể nhìn ra bất kỳ tin tức giá trị nào trên gương mặt không để lộ hỉ nộ ái ố của anh.
Hi Tửu lại nhìn ông cụ Tạ.
Ông cụ Tạ nhìn rất phong độ. Lúc trẻ nhất định là một anh chàng đẹp trai với gu thẩm mỹ tiêu chuẩn của thế hệ trước.
Đến khi ông già đi, hào quang của ông ấy lắng xuống, có loại không giận mà uy, khiến mọi người đứng trước mặt ông ấy ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đó là ấn tượng về ông cụ Tạ mà Hi Tửu nhìn thấy ngay khi vừa mới bước vào phòng..
Mà bây giờ....
Cái con ruồi đang chà tay, mặt mày hớn hở này là ai vậy?!
Không đợi Hi Tửu hiểu rõ tình hình, ông cụ đã bắt đầu đếm: "1! 2! 3——"
Hi Tửu: "Không cãi nhau."
Tạ Tứ: "Có cãi nhau."
Ông cụ Tạ vui vẻ vỗ tay: "Aha, đáp án không giống nhau! Cho hai đứa một phút thảo luận!"
Hi Tửu càng cảm thấy ông cụ đang chơi đùa với cháu trai và cháu dâu của ông.
Hi Tửu nhìn Tạ Tứ.
Trong mắt mơ hồ có sự trách móc anh.
Không nhịn được mở miệng:
"Ông xã, chúng ta cãi nhau lúc nào? Hơn nữa cho dù có cãi nhau, lúc ở trước mặt người lớn cũng phải nói không cãi nhau."
"Như vậy người lớn mới cảm thấy rằng chúng ta ân ái, sẽ không lo lắng cho chúng ta."
Lại cho Tạ Tứ thêm một bậc thang: “Anh thường xuyên đi công tác, cũng không cách dỗ người già vui vẻ, nên làm như em nói."
Tạ Tứ nhìn chibi Hi Tửu cách đó không xa. Sắc mặt cô trắng bệch, viền mắt biến thành màu đen, thân thể cứng đờ, quần áo tả tơi, giống hệt như thây ma trong phim.
Lảo đảo đi đến: "Não, ta đói, ta muốn ăn não..."
Mân mê trên đầu Tạ Tứ một lúc, rồi cực kỳ thất vọng rời đi: "Không có - Không có -"
Tạ Tứ: ....
Một phút sau, ông Tạ quay lại, hô 123. Tạ Tứ bình tĩnh nói cùng một đáp án với Hi Tửu: "Không cãi nhau."
Hi Tửu có thể nhìn thấy ánh sáng trên mặt ông cụ Tạ trở nên mờ nhạt bằng mắt thường, cuối cùng không khí trở nên trầm lặng: "Hai đứa còn không cãi nhau? Vợ chồng tình cảm tốt làm sao có thể không cãi nhau? Nếu không cãi nhau, chứng tỏ rằng không có mở rộng trái tim giao lưu... "
Hi Tửu sợ ngây người.
Còn có người lớn mong đợi con cái của họ cãi nhau?
Bởi vì cực kỳ không hài lòng với câu trả lời, ông cụ Tạ vung tay đưa cả Tạ Tứ và Hi Tửu vào thư phòng. Giảng cho bọn họ nghe câu chuyện ân ái của ông và bà cụ Tạ lúc còn sống. Ba ngày cãi nhau nhỏ, năm ngày cãi nhau lớn, một tháng còn muốn dỡ luôn cả cái nhà.
Đợi đến lúc Hi Tửu và Tạ Tứ được thả ra, đã là ba giờ sau đó.
Cả tinh thần và thể xác của Hi Tửu đều mệt mỏi, bị ông cụ Tạ nhét vào một cuốn vở dày cộp, yêu cầu cô và Tạ Tứ mỗi tháng viết một bài báo về cuộc cãi nhau của bọn họ.
Huhuhu.
Hi Tửu muốn khóc.
“Bây giờ thì ai không có não đây?” Tạ Tứ nhướng mày, vẻ mặt lười biếng bỗng nhiên nhiều hơn mấy phần không đứng đắn.
Anh cầm quyển vở vỗ lên đầu Hi Tửu: "Ngu ngốc."
Hi Tửu cảm thấy cái cổ của cô như không còn nữa.
Không có cách nào phản bác lại được, chỉ có thể mặt nhăn nhó đi theo Tạ Tứ.
Thẳng đến lúc rời đi, Hi Tửu vẫn không gặp được bố ruột của Tạ Tửu.
Nghe nói lúc cô bị đám người Trình Hồng chặn trong vườn, bố Tạ đã gọi Tạ Tứ đi hưng sư vấn tội, bởi vì đoạn thời gian trước Tạ Tứ đã tự tay giật lấy tám cái, không sai, chính là tám hạng mục từ trong tay người bố ruột của anh.
Bố Tạ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, muốn khẩu chiến ba trăm lần với Tạ Tứ. Nhưng thực tế tàn khốc, bị Tạ Tứ nói hai ba câu liền không mở miệng nổi.
Hai ba câu sau khi được Hi Tửu cô đọng và chắc lọc chính là: Ai có thể, ai đi, không thể thì câm miệng.
Bố Tạ tức giận đến mức suýt khóc, thậm chí còn chạy đến chỗ ông cụ Tạ thảm thương cáo trạng. Kết quả nguyên văn sau khi được Hi Tửu chắt lọc lại chính là thực sự khóc rống lên.
Khóc ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Cũng không thấy chị của Tạ Tứ và Tạ Quân.
Lúc rời đi, Trình Hồng cố ý tiễn bọn họ, chính xác mà nói, là tiễn cô.
Nhiều lần muốn kéo Hi Tửu lại để nói chuyện riêng, giải thích rõ ràng rằng số tiền bà ta đưa cho Hi Tửu không chỉ bao gồm việc Hi Tửu rời khỏi Tạ Tứ, mà cô còn phải chủ động ly hôn với Tạ Tứ.
Hi Tửu sao không biết Trình Hồng muốn làm gì, vì vậy né trái né phải, chính là không đi cùng với Trình Hồng.
Cuối cùng suýt nữa rơi vào tay Trình Hồng, lại bị Tạ Tứ đoạt về.
Tạ Tứ đặt tay lên vai Hi Tửu, thản nhiên đưa cô thoát khỏi móng vuốt của Trình Hồng, lười biếng cười:
"Mẹ nhỏ, thời gian không còn sớm, tôi và Tửu Tửu còn có rất nhiều chuyện muốn làm. Bà nhanh đi an ủi bố tôi đi, nếu không ông ấy khóc cả đêm thì phải làm sao bây giờ."
Trình Hồng nghĩ đến chuyện Tạ Tứ và Hi Tửu muốn làm, gương mặt vặn vẹo xấu xí.
Nếu Hi Tửu có con với Tạ Tứ, vậy coi như bà ta không có gì cả.
Tạ Tứ không phải là con ruột, Tạ Quân cũng càng không phải. Chọn một trong hai, bà ta thà chọn Tạ Tứ.
Hi Tửu lòng mang đầy vết thương về nhà. Chẳng những không kiếm được tiền mà mỗi tháng còn phải nhớ nhiệm vụ viết trận cãi vã ra vở.
Không có livestream, trực tiếp đi ngủ. Ngày hôm sau, cô chuẩn bị hóa nỗi đau thành sức mạnh tiêu tiền. Sáng sớm đã chạy ra ngoài.
Cô biết dựa theo tình hình hiện tại thì cô càng ngày càng kiếm được nhiều tiền. Thời gian tới cô muốn mua gì đó cũng sẽ càng ngày càng nhiều.
Một hai thứ thì còn có thể len lén mang về. Nhưng nếu nhiều hơn thì không thể giấu được.
Vì vậy...
Hi Tửu quyết định mua một căn nhà, biến nơi đó thành nơi đựng áo quần của cô.
Nói mua liền mua.
Hi Tửu lập tức đi đến công ty bất động sản đạt huy chương vàng đã tra trên mạng từ tối hôm qua. Sau khi lựa chọn kỹ lưỡng, cô lựa chọn một căn biệt thự song lập* trị giá một nghìn hai trăm vạn.
*Nhà song lập: Nhà song lập hay biệt thự song lập được hiểu là một “ngôi nhà lớn” có tới 3 mặt sân vườn và có một bức tường chung với những căn bên cạnh. Tuy cùng nằm trên một mảnh đất, chung một bức tường nhưng mỗi căn nhà lại có lối đi riêng, không gian bên trong và thiết kế nội thất hoàn toàn khác nhau. Hay hiểu một cách đơn giản, nhà song lập chính là 2 căn nhà đồng dạng và liên kết với nhau, có 2 cổng, 2 cửa ra vào riêng biệt.