Chương 18:
Cuối cùng cũng không cần bồi Tạ Tứ xã giao. Hi Tửu lập tức tìm một cái ghế trống thanh tĩnh ngồi xuống. Trên đường cầm lấy hai ly rượu trên khay rượu của người phục vụ, ngồi ở trên sô pha bên cạnh cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhà để uống.
Thanh tịnh chưa được một phút đồng hồ, đã có người chạy đến quấy rầy chút thanh tịnh của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Lan khoác tay Tạ Quân bước vào, nhìn thấy Hi Tửu thì cười rộ lên: "Tửu Tửu."
Hi Tửu không ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Lan. Hôm qua Tô Lan gọi điện cho cô, nói rằng buổi tối cô ta sẽ tham gia một bữa tiệc rượu.
Cô hơi ngạc nhiên khi biết bạn nam của Tô Lan lại chính là Tạ Quân.
Lần trước ở cửa hàng quần áo, thái độ của Tạ Quân đối với Tô Lan rất lạnh nhạt, nhanh như vậy đã bắt đầu theo đuổi vợ rồi sao?
Ánh mắt Tạ Quân nhìn trên người Hi Tửu. Bộ lễ phục cô mặc ngày hôm nay nhìn khá khiêm tốn, so với chiếc váy mà anh ta mời nhà thiết kế đến đặt may cho Tô Lan thì kém hơn rất nhiều.
Nhưng...
Hi Tửu lớn lên thực sự quá xinh đẹp. Chỉ cần trang điểm nhẹ một chút thôi đã khiến người ta không thể rời mắt được. Có thể dựa vào giá trị nhan sắc của mình để kéo lại độ thua kém của chiếc váy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt khác, tướng mạo Tô Lan bình thường, không có gì nổi bật.
Trong lòng Tạ Quân đột nhiên sinh ra một cảm giác quái lạ.
Anh ta nhớ lại tại sao anh ta lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để đặt một chiếc váy lễ phục cho Tô Lan? Tại sao anh ta lại gạt Ngụy tiểu thư có thể trợ giúp anh ta qua một bên, đưa Tô Lan đến tham dự buổi yến tiệc này.
Nhưng lần trước nhìn thấy Tô Lan, cái loại cảm giác khiến tim anh ta đập thình thịch, mất đi lý trí, hiện tại đã hoàn toàn biến mất.
Tạ Quân nhíu mày, chỉ cần một phút đồng hồ thôi cũng không thể nhịn được, liền đẩy Tô Lan ra. Trong lòng Tô Lan đang đắc ý, ôm đùi lớn nhất của nam chính. Đột nhiên bị đẩy ra, suýt chút nữa ngồi trên mặt đất.
"Anh Quân?"
Tô Lan gọi một tiếng, nhưng cảm giác buồn nôn của Hi Tửu càng thêm mãnh liệt, cô nhanh chóng uống một hớp rượu để an ủi bản thân.
Tạ Quân không có ý muốn dỗ dành Tô Lan, mà đưa tay vuốt những nếp gấp không tồn tại trên tay áo, ngồi đối diện với Hi Tửu.
Điều này không có lợi cho kế hoạch lợi dụng Hi Tửu để đưa tin tình báo cho anh ta.
Tô Lan nhìn gò má lạnh lùng của Tạ Quân, vừa kỳ quái vừa buồn bực, muốn ngồi bên cạnh Tạ Quân, nhưng lại bị Tạ Quân lạnh lùng nhìn: "Cô Tô, xin tự trọng."
Anh ta vậy mà nói cô ta hãy tự trọng? Tô Lan tức giận đến mức rơi nước mắt.
Đồ đàn ông chó má, sau này vào lò thiêu mà theo đuổi vợ đi nhé!
Cô ta tức giận ngồi xuống bên cạnh Hi Tửu, liếc nhìn Hi Tửu, ổn định lại tâm tình, sau đó nhếch miệng cười: "Tửu Tửu, tớ và anh Quân đến gặp cậu, chính là có chuyện muốn nói với cậu."
Hi Tửu nhìn gương mặt tươi cười của Tô Lan, mặt mày cũng chậm rãi nhướng lên.
Chơi rất vui nha.
Tô Lan đã bị cô làm cho oan hận hai lần, vậy mà còn nguyện ý hạ mặt xuống lấy lòng cô, chỉ vì nguyên thân đồng ý chi tiền cho cô ta sao?
Cô không nghĩ vậy.
Dù sao hai lần kia cô đã biểu hiện ra rất rõ ràng. Cô sẽ không giống như trước đây, hồ đồ ngu ngốc coi tiền như rác.
Có điều nguyên thân trong tiểu thuyết thật ra là ẩn giấu bàn tay vàng.
Nhưng mà bàn tay vàng này không giúp ích gì cho Tạ Tứ, lại bị nữ chủ vô tình phát hiện ra và lợi dụng. Cuối cùng đem lại lợi ích to lớn cho nữ chủ và nam chủ.
Có lẽ tác giả muốn dùng tình tiết kịch bản hóa này để làm nổi bật sự thành công của nam chính và sự ngu ngốc của nguyên thân.
Dựa theo dòng thời gian trong sách, bàn tay vàng của nguyên thân vẫn chưa bị nữ chính phát hiện, nghĩa là hiện tại hẳn là Tô Lan còn chưa biết cái gì.
Nhưng Hi Tửu có loại cảm giác, Tô Lan hình như cái gì cũng biết. Giống như cô, cũng là một người biết kịch bản.
Hi Tửu cười híp mắt uống một ngụm rượu.
Cô còn có cảm giác, bây giờ người phụ nữ đáng yêu ngu ngốc nghếch này sắp cầm một xấp tiền đến cho cô.
“Tửu Tửu, căn biệt thự cậu mua ở Kiền Thừa Nhất Hào là dùng tiền của chính mình kiếm được, đúng không?” Hai mắt Tô Lan sáng ngời nhìn Hi Tửu.
Sau khi trở về, cô ta nghiêm túc nhớ lại nội dung cuốn tiểu thuyết gốc một lần nữa, cảm thấy nếu nhà họ Hi thực sự giàu có như cô ta nghĩ, vậy thì người trên thế giới này làm sao có thể coi thường nhà họ Hi đến vậy?
Ánh sáng đột nhiên xuất hiện trong đầu Tô Lan, chợt nghĩ đến một khả năng khác. Trong tiểu thuyết gốc có đề cập đến chuyện Hi Tửu có tay vàng, đầu tư vào dự án nào thì mạng mục đó đều kiếm ra tiền.
Có thể là Hi Tửu đã bắt đầu dùng bàn tay vàng này để đầu tư kiếm tiền rồi?
Tô Lan đã sớm biết Hi Tửu có bàn tay vàng. Nhưng bởi vì chưa gặp nam chính, trong tay cô ta không có nhiều tiền để đầu tư vào dự án gì đó.
Cô ta cũng không muốn Hi Tửu biết bản thân có bàn tay vàng rồi chạy đi tự kiếm tiền. Vì vậy trước đây cô ta thường lấy lý do sợ Hi Tửu thua lỗ, nhiều lần cảnh cáo Hi Tửu đừng nhất thời cảm thấy hứng thú với đầu tư liền đi đầu tư, sẽ thua lỗ.
Bây giờ Hi Tửu không nghe lời cô ta, rất có thể đã đi đầu tư ở sau lưng cô ta, kiếm được một khoản.
Sau khi suy nghĩ xong liền nóng mặt, lập tức quyết định đến gặp Tạ Quân. Lần này cô ta thuận lợi mê hoặc Tạ Quân giống như trong tiểu thuyết gốc. Hơn nữa Tạ Quân cũng nói Tạ Tứ không có khả năng cho Hi Tửu nhiều tiền như vậy được. Trên tay Hi Tửu có nhiều nhất là năm trăm vạn, căn bản không thể mua được một căn nhà đắt tiền như vậy được.
Tô Lan càng chắc chắn suy đoán của mình, cô ta không có tiền thì không thể đầu tư được.
Nhưng Tạ Quân có, cho nên cố ý mang theo Tạ Quân đến đây. Tạ Quân đưa tiền, Hi Tửu tìm dự án. Cùng lắm thì cho Hi Tửu một chút lợi ích, tại sao Hi Tửu lại không muốn được?
Tô Lan nói suy nghĩ này cho Hi Tửu nghe. Tạ Quân cũng không ngăn cản cô ta.
Mặc dù cảm giác của anh ta với Tô Lan đã mất, nhưng người anh ta đang ngó chừng vẫn là Hi Tửu. Anh ta cũng biết chuyện Hi Tửu dùng nhiều tiền như vậy để mua một căn nhà.
Sau khi Hi Tửu kết hôn với Tạ Tứ, đã bị bố Tạ lén nuốt hết tiền tiết kiệm bấy lâu nay.
Tiền của Tạ Tứ đều phải ghi vào sổ sách Tạ thị, không thể đưa cho Hi Tửu nhiều tiền như vậy mà anh ta không biết được. Số tiền kia chỉ có thể do chính tay Hi Tửu kiếm được.
Hơn nữa rất có thể tiền vốn chính là năm trăm vạn mà anh ta đã đưa cho cô.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, dùng năm trăm vạn kiếm được bảy trăm vạn.
Tạ Quân sao mà không nóng mắt cho được. Cũng lo lắng Hi Tửu yêu Tạ Tứ đến mất não dùng thiên phú như thế đi giúp Tạ Tứ. Như vậy thì làm sao anh ta có thể đấu nổi với Tạ Tứ được?
Anh ta đang tò mò không biết Hi Tửu làm được điều đó như thế nào, thì Tô Lan liền tìm đến anh ta, nói cho anh ta biết cô ta là bạn tốt của Hi Tửu, biết Hi Tửu đang đầu tư.
Tạ Quân âm trầm nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Hi Tửu. Nếu Hi Tửu thực sự có thiên phú này, anh ta không quan tâm cô đã là phụ nữ của Tạ Tứ, cướp cô về tay mình.
Hi Tửu nhìn bộ dạng tính toán cô của Tạ Quân và Tô Lan, thiếu chút nữa bật cười.
Một nghìn hai trăm vạn mua được một căn nhà đựng áo quần cũng không đắt, nhưng trên đời này là ai khiến cô thiếu tiền?
Lúc mua, cô đã chuẩn bị dùng ngôi nhà này làm mồi câu, có thể câu được con cá ngu ngốc nào đó cho cô tiền là tốt nhất. Không câu được cũng không sao.
Trong lòng Hi Tửu đang cười lăn lộn. Xem ra may mắn của cô không tệ, nhưng nét mặt vẫn giả bộ kinh ngạc: "Tô Lan, làm sao cậu biết?"
"Trước đây cậu đã nói với tớ là cậu quan tâm đến đầu tư. Khi đó tớ nói với cậu đầu tư rất phiêu lưu mạo hiểm. Lần này cậu may mắn buôn bán lời, nhưng lần sau thì sao? Lỡ như mất cả chì lẫn chài thì sao?" Vẻ mặt Tô Lan lo lắng: "Cậu lại không giàu có như anh Quân, muốn bù tiền vô chỗ thua lỗ là bù được. "
Hi Tửu phối hợp lộ ra vẻ sợ hãi: "Cô nói đúng, vậy thì tôi sẽ không mạo hiểm nữa."
"Ý tớ không phải là sau này không muốn để cậu đi đầu tư nữa. Lần này cậu có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, điều đó chứng minh cậu có thiên phú." Tô Lan tình ý sâu xa, nhìn Tạ Quân: "Ý của tớ là, thật ra cậu có thể hợp tác với anh Quân."
Hi Tửu ngốc bạch chớp mắt, như thể cô không hiểu.
Tạ Quân đúng lúc nói: "Tôi bỏ tiền, cô chọn dự án, lỗ thì tôi mất tiền. Lời thì tôi chia cho cô 10%, cô thấy sao?"
Hi Tửu gật đầu. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền lắc đầu: “Nhưng sau khi mua nhà, tôi rất thiếu tiền.” Ánh mắt sáng lên: “Có điều nếu như hai người thực sự nghĩ tôi có thể, tôi có thể đi tìm A Tứ, nói với anh ấy tôi muốn giúp anh ấy đầu tư, đừng chia cho tôi nhiều như vậy, chỉ cần 10% tiền vốn là được.”
Tạ Quân nghe Hi Tửu muốn tìm Tạ Tứ, liền nhíu mày: "A Tứ gần đây bề bộn công việc, có thể không để ý đến cô. Như vậy đi, sau này cứ mỗi dự án cô tìm được, tôi liền lập tức trả cho cô 20% tiền thù lao."
Kẻ bỉ ổi trong lòng Hi Tửu vung quyền, oh yeah, thành công!
Tô Lan nhìn thấy Hi Tửu còn có chút do dự, nhanh chóng giúp đỡ thuyết phục.
Hi Tửu cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý: "Vậy thì tốt, gần đây tôi nhìn thấy một dự án rất khả quan, cần một nghìn vạn, vốn đầu tư có thể nhiều một chút, nhưng tôi tự tin có thể thu hồi vốn."
Trong lòng Tạ Quân không hiểu sao cảm thấy có chút khó chịu, nhưng lời đã nói ra, anh ta chỉ có thể ký tờ chi phiếu hai trăm vạn cho Hi Tửu: "Nói đi, dự án gì."
Hi Tửu cầm lấy tấm chi phiếu, sau khi xác định không có vấn đề, cô cất vào túi xách, đôi mắt cười cong lên như vầng trăng khuyết.
Nốt ruồi lệ xinh đẹp ướt át.
Ánh mắt tràn đầy mong chờ của Tô Lan và Tạ Quân nhìn cô.
"Cái đó... Kem trị nấm chân Hỏa Đắc Khoái, hai người đã từng nghe đến chưa?"