Sở Thiết Lãnh nói chuyện với bác sĩ, giọng nói đứt quãng:
"- Làm ơn...!cứu vợ tôi.
Bất kể là gì, tôi cũng làm được."
Bác sĩ thấy hắn lo lắng cho bệnh nhân thì giải thích cặn kẽ:
"- Cậu bình tĩnh đã.
Bệnh nhân không những có di chứng của cuộc phẫu thuật cuống họng, thêm việc ăn uống không đầy đủ, bệnh nhân còn gặp khủng hoảng tâm lý.
Hơn nữa nhóm máu RH+ rất hiếm, lần này phẫu thuật gấp rút như vậy, nếu như không tiếp máu kịp thời, e rằng bệnh nhân không qua khỏi."
"- Tôi có nhóm máu RH+, nói đi, cần bao nhiêu máu để cô ấy tiếp tục sống?"
"- 60% máu, cùng 10% huyết thanh."
"- Tôi đồng ý."
"- Nhưng, lượng máu lớn như vậy, sau khi được đưa ra khỏi cơ thể, sẽ hôn mê sâu từ bốn đến năm tháng."
"- Được."
Đường Vân Thanh nằm trên giường được các bác sĩ cùng Thiết Lãnh tức tốc đẩy vào phòng phẫu thuật.
Đến cửa phòng bác sĩ ra hiệu cho hắn ra ngoài.
Ánh sáng bật lên, tiếng kim loại chạm nhau leng keng, đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp nhất bệnh viện quốc tế đều ở đây.
Thiết Lãnh tuyệt đối không cho phép cô xảy ra chuyện gì cả.
Là hắn sai rồi, hắn không nên có phản ứng như vậy.
Bốn tiếng trôi qua.
Cuối cùng đèn phòng cũng nhấp nháy.
Nữ nhân sắc mặt xanh xao nằm trên giường bệnh được bác sĩ đẩy ra, Thiết Lãnh liền chạy tới.
Vân Thanh, em đã từng chịu khổ nhiều rồi, cho dù em có quá khứ như thế nào, tôi vẫn một mực yêu em.
"- Bệnh nhân hiện tại đã vượt qua cơn nguy kịch, mong người nhà sẽ chăm sóc bệnh nhân cẩn thận."
"- Tôi đã hiểu."
Thiết Lãnh cầm bàn tay nhỏ nhắn của Vân Thanh lên, dịu dàng nói khẽ:
"- Vân Thanh, cho dù có chuyện gì, tôi tuyệt đối không buông tay em."
...
Ba năm sau.
Biệt thự Sở gia.
"- Không được đâu...!Ưm...!Con nghe thấy bây giờ."
"- Kệ, nó trẻ con biết gì.
Ngủ như heo trôi sông kìa." - Thiết Lãnh vẫn ngậm lấy tiểu bạch thỏ của Vân Thanh.
"-..."
...
Sở Thanh Nhã lườm qua người đàn ông nào đó, há miệng nói:
"- Ba Lãnh bới cho heo trôi sông một bát cơm."
"-..." - Cặp vợ chồng...
End.