"- Công tố viên số sáu, Đông Tử Vận, chúc mừng.
" - Người dẫn chương trình vừa nói xong, liền cúi người xuống, hướng về phía Đông Tử Vận đang ngồi.
Đông Tử Vận sửa lại cà vạt, chậm rãi bước lên, quét ánh mắt xuống khán đài, cầm chiếc micro:
"- Tôi rất vui vì có ngày hôm nay, không chỉ do may mắn mà còn do Mạc tổng đã giúp đỡ tôi.
"
Mạc Thất Uông nhìn lên người đang phát biểu trước mặt, không biết nghĩ gì, cũng đứng lên:
"- Chỉ là điều tôi nên làm.
"
Buổi thuyết trình nhanh chóng kết thúc trong thuận lợi.
Mạc Thất Uông đút tay trong túi quần, đi về phía Đông Tử Vận đang uống nước:
"- Tôi có thể giúp cậu trong mọi lĩnh vực, còn về Trình đại tiểu thư, nên giữ khoảng cách.
"
"- Tôi không chắc.
" - Đông Tử Vận đẩy kính lên, khẽ nhếch môi.
Mạc Thất Uông nắm chặt bàn tay, cuối cùng cũng thả lỏng:
"- Để rồi xem.
"
Nhìn bóng lưng xa dần của Mạc Thất Uông, Đông Tử Vận híp mắt.
Đã bao năm rời xa nơi này rồi, quả thật khi trở lại thật ngạc nhiên.
Song Song, rốt cuộc em có bản lĩnh gì, mà đàn ông đều vì em hi sinh?