Mạc Thất Uông một tay cầm chiếc hộp nhung đỏ, một tay giữ thiết bị kích hoạt bom trong túi quần, kiên nhẫn quỳ chờ câu trả lời của Song Song.
Cô đứng im nhìn xuống ba người đàn ông quỳ dưới chân mình.
Trong lòng cô hiện tại rối bời, ba người này, một là thanh mai trúc mã từng yêu, một là bạn thân từ nhỏ, một là người mà cô rất yêu.
Dù là thế, nhưng trong lòng cô vẫn là tôn trọng, cô không muốn một kết quả không tốt.
Đưa ánh mắt nhìn sang Tử Vận, Song Song cắn môi, xin lỗi, tôi phải dùng cậu làm người thay thế.
Ngay lúc cô mở miệng, thì một tiếng động lớn ở ngoài sảnh lớn truyền vào.
Đường Vân Thanh thân tàn ma dại, quần áo rách rưới chạy vào, kéo tay cô đi, không ngừng cầu xin:
"- Song Song, tôi thật xin lỗi, đã hại cậu bao nhiêu lần.
Cậu cùng bọn họ chạy đi, bởi...!Thất Uông sẽ cho nổ bom nơi này!"
Song Song ngạc nhiên mở mắt, có chút không tin, Vân Thanh xin lỗi cô sao?! Hơn nữa, Thất Uông sẽ cho nổ bom nơi này sao?! Cô hoảng loạn, hỏi lại Vân Thanh:
"- Tại sao cô biết?"
"- Lúc trước hắn đã từng nói sẽ bỏ tôi, sẽ giết những người xung quanh cậu để có được cậu.
Bây giờ cậu nhìn xem, tôi chẳng còn gì nữa rồi.
Tôi cũng không còn hận cậu nữa.
Mau chạy đi!"
Ưu Lực cùng Thiết Lãnh nghe Vân Thanh nói, lại nghiến răng, khốn kiếp, hắn lại dám gài bẫy!
Mặc Thất Uông nhếch môi cười, từ từ đứng lên, trào phúng nhìn những người trước mắt mình:
"- Nữ nhân ngu xuẩn, cô nói thì có ích gì? Các người không thể chạy được đâu! Tôi đã vô hiệu hóa hệ thống điện tử của tất cả các lối ra vào ở nơi này rồi!"