"- Mẹ, con muốn tìm ba!" - Đứa trẻ gương mặt phấn nộn cầm tay người phụ nữ xinh đẹp, năn nỉ cầu xin.
Người mẹ ôm đầu than thở:
"- Mẹ nói rồi, mẹ mất trí nhớ, làm sao nhớ ra ba con là ai."
"- Nếu mẹ mất trí nhớ thì về lại thành phố T nước P đi, mẹ nói khi trước mẹ sống ở đấy mà."
"- Nhưng mẹ đâu có quen ai." - Song Song chán nản, sao con cô bướng bỉnh thế, chẳng biết giống ai nữa.
Năm năm trước, sau khi qua đây, cô liên tục ốm nghén nôn mửa, đi khám liền biết có thai.
Lúc đó cô ai oán, chẳng biết khi trước yêu "thằng" nào mà lại có thế này.
Để bây giờ, sinh ra đứa nhóc nghịch ngợm này.
Song Thiên nhìn mẹ bĩu môi:
"- Mẹ không quen ai cũng phải về, biết đâu ba nhìn thấy lại nhận ra mẹ." - Ừ, ai biết đâu được...
Cuối cùng vẫn là Song Song giơ cờ trắng đầu hàng, cô thề, nếu sau này mà tìm ra "thằng" đó, biết anh ta là ai, phải chửi cho hả dạ mới thôi, tại anh ta mà cô sinh ra cái đứa bướng bỉnh suốt ngày cãi lời mẹ thế này.
"- Mà mẹ dặn trước, về phố T không được đi dụ dỗ con gái nhà lành.
Thật không biết con năm tuổi mà đầu óc lại nhiễm mấy cái vớ vẩn này thế nào nữa?"
"- Mẹ phát ngôn không đúng rồi! Do con đẹp trai nên gái mới theo, chứ con nào dụ dỗ ai." - Song Thiên tự luyến đáp, cao ngạo ngẩng đầu.
"- Được rồi, mẹ chịu thua.
Giờ đi soạn đồ đi, mai về thành phố T."