Chương này không lừa tình nhé :v
_______________________________________________________________
Đỉnh màn màu lam nhạt sạch sẽ, mùi huân hương quen thuộc quẩn quanh, đó là tất cả những gì ta cảm nhận lúc này.
Nặng nề mở mắt, cảm giác đau đớn khắp người nhắc nhở ta hiện tại không phải là mơ.
Ta di chuyển ánh mắt, một chút đã có thể thấy người kia nằm gục bên mạn giường, thế nhưng nét ngủ không sâu, đôi mày kiếm của hắn còn nhíu lại.
Nhìn Mặc Triêu Ngân bây giờ, vẻ mặt tuy đang ngủ nhưng lại trông vô cùng mệt mỏi, loáng thoáng còn thấy được quầng mắt thâm đen, đầu tóc hơi bết dính, thật sự có vài phần đáng thương.
Ta nhẹ nhàng ngồi dậy, không muốn kinh động tới hắn nên động tác cực kỳ dè dặt.
Bởi vì không đủ sức bế hắn lên giường, ta bất đắc dĩ tìm một cái chăn mỏng gần đó phủ lên cho hắn.
Ai ngờ, chăn vừa đắp lên, tên kia lại vô cùng nhạy cảm mở mắt, cả người căng ra, trông vô cùng bất an cảnh giác.
Hắn ngẩng mặt lên, bắt gặp ta cũng đang trân trân nhìn mình, vẻ mặt sững sờ.
Não ta còn chưa kịp xử lí thông tin về vẻ mặt thay đổi của hắn, thì hành động tiếp theo của tên này thật sự làm ta suýt nhồi máu cơ tim.
Mặc Triêu Ngân như một con cún husky chồm về phía ta.
Phải, ta dùng từ không sai đâu, thực sự là chồm đấy!
Hắn bắt lấy bàn tay đặt phía ngoài của ta, lực đạo như muốn bóp vỡ cả tay ta, giọng nói kích động: "Nàng tỉnh rồi?! Nàng thấy thế nào? Sẽ không phải là hồi quang phản chiếu đó chứ?"
"..." Hồi quang phản chiếu cái đầu ngươi!
Định mở miệng kháng nghị về hành động bạo lực này của hắn, ngoài ý muốn ta lại thấy hai tay Mặc Triêu Ngân đang run rẩy mãnh liệt.
"Đau!" Ta vẫn là nhăn mày nói với cái tên vừa giống chó vừa giống cao dán chó trước mặt.
Thực sự đau chết ta!
Mặc Triêu Ngân nghe vậy, trông có vẻ hốt hoảng, vội vàng buông ta ra.
Vẻ mặt hắn tái nhợt đi, bàn tay hắn run run, nhưng lại không chạm vào ta, luống cuống vụng về khá là chật vật.
"Không có gì, đã không sao rồi!" Ta lắc đầu, muốn lấy tay vỗ vai Mặc Triêu Ngân trấn an, vô tình lại cảm thấy cánh tay phải rất khó nhấc lên cao, rất đau đớn.
Nghĩ đến đau đớn này là do ai ban cho, ta âm thầm cười lạnh trong lòng, món nợ giữa chúng ta đã ngày một lớn dần!
Mặc Triêu Ngân hình như cũng để ý đến điều này, đồng tử màu hổ phách hơi co lại, có cái gì đó không rõ lan tỏa trong đáy mắt.
Nhưng tất cả rất nhanh biến mất, hắn lại khôi phục bộ dạng bình thường, vẻ mặt nhu hòa đi rất nhiều.
Sau đó, Mặc Triêu Ngân cúi đầu, áp đầu hắn lên mạn giường, bàn tay hắn lại nắm lấy tay ta đặt lên đầu mình, khuôn mặt anh tuấn hơi ửng đỏ ngoảnh sang một bên, biểu tình như một con mèo kiêu ngạo.
"Ta chỉ hơi mỏi cổ, đúng lúc cúi xuống thôi!"
"..."
Ta giật giật khóe miệng, sau đó cũng hiểu ý hắn, vai không được thì hắn cúi xuống cho ta vỗ đầu, vậy mà vẫn ngạo kiều không nhận mình là người tốt.
Chẳng hiểu sao hành động nhỏ nhặt này lại khiến ta cảm động, thế là thuận theo tên kia vỗ vỗ đầu hắn.
Mặc Triêu Ngân có vẻ rất hưởng thụ, đôi mắt hắn dần nhắm lại, mày cũng không còn nhíu nữa.
Vỗ được vài cái, ta nhăn mày:
"Đầu bẩn vậy?"
Mặc Triêu Ngân: "..."
Ta nói xong mới biết bản thân vừa nói cái gì, thực sự đã chạm vào lòng tự ái của người ta rồi! Tay chân ta luống cuống hẳn, định lên tiếng xin lỗi thì cái tên kia đã như lò xo bật dậy khỏi giường, xoay lưng về phía ta.
Ta thực bất đắc dĩ, đưa tay chọc chọc lưng hắn, Mặc Triêu Ngân vẫn không quay lại, chắc là vẻ mặt bây giờ của hắn đang rất khó coi.
Ta nghĩ nghĩ, bây giờ tay ta không thể đưa cao lên, vậy thì đưa ngang cũng được nhỉ.
Nghĩ xong, ta đưa tay phải ra, véo một cái lên eo tên tiểu thụ trước mặt.
Cảm nhận cơ thể của hắn đang dần cứng đờ, ta nhíu mày, đứa nhỏ này bị căng cơ à?
Nghĩ nghĩ, ta giật giật cơ mặt, tìm đại một lời dễ nghe hơn: "Đừng giận, tuy đầu bẩn nhưng người rất sạch sẽ!"
Cái kẻ trước mặt ta vẫn giữ im lặng.
"À, không những người sạch, tâm hồn cũng rất sạch, nhân cách cũng tốt đẹp, lại tuấn mỹ phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong..." Ta囧, bắt đầu nói năng lộn xộn rồi!
"..."
Đột nhiên, "Soạt!" một tiếng, Mặc Triêu Ngân bỗng dưng quay lại, tốc độ rất nhanh, dọa cho ta nhảy dựng lên, tay hắn còn đang nắm lấy cổ tay của ta, cùng ta mắt đối mắt.
Ta giật mình nhìn thẳng vào mắt hắn, chợt nhìn thấy trong đó rất nhiều cảm xúc hỗn loạn.
Tên này lại chuẩn bị chuyển sang trạng thái đa nhân cách sao? Nhiều cảm xúc vậy kia mà?
Mặc Triêu Ngân bỗng đột ngột buông cổ tay ta ra, lại đột ngột lùi ra sau vài bước, vẻ mặt kinh hách như ta là thú dữ đang chuẩn bị ăn thịt hắn vậy, mặt hắn đỏ như mông khỉ, mãi sau đó mới lắp bắp:
"Ta...ta đi...gội...gội...đầu!"
Sau đó ù té chạy thẳng ra khỏi phòng.
"..."
Ta có đáng sợ như vậy sao?
Chỉ là véo một cái, tâng bốc hắn vài câu thôi mà 囧
Sau khi Mặc Triêu Ngân chạy như bị ma dí đằng sau ra khỏi phòng, Diệp Trúc lại bưng khay đựng một bát thuốc đi vào, nhanh chóng đến trước mặt ta.
Ta quan sát Diệp Trúc, thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng ngập tràn mừng rỡ, nhưng mí mắt sưng mọng và hốc mắt ửng đỏ, nàng làm sao vậy? Lo lắng cho ta sao?
Nghĩ như vậy, lòng ta không khỏi cảm thấy ấm áp.
"Diệp Trúc?" Ta gọi.
Bàn tay bê khay thuốc của nàng run lên, cuối cùng nàng đặt khay xuống chiếc bàn tròn, nhào tới phía ta, nước mắt nước mũi trào ra như một cơn đại hồng thủy.
"..." Nói thật, ta cũng có chút cảm động!
Diệp Trúc quỳ gối bên giường, tay ôm ngang hông ta, khóc rấm rứt: "Nương nương, nương nương dọa chết Diệp Trúc rồi.
Đều tại Diệp Trúc không tốt...huhu...không canh chừng tốt nương nương."
"..." Ta cũng không phải trẻ con, ngươi canh chừng cái gì? Ta giật giật khóe mắt nói với nàng: "Không có gì rồi, không phải lỗi của ngươi, là do ta không cẩn thận."
Diệp Trúc ngước lên nhìn ta, khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn nước mắt, đôi mắt đen láy long lanh, trông vô cùng đáng yêu.
Ta lờ mờ cảm thấy không khí xung quanh dần chuyển thành màu hồng.
Cứ nghĩ sẽ có một bầu không khí cảm động bao trùm như vậy, ta lau nước mắt nàng nàng ngây ngẩn nhìn ta, không ngờ Diệp Trúc nhăn mày, bĩu môi: "Đúng là không cẩn thận, đến tôn xưng cũng không cẩn thận mà xưng "ta".
Nương nương, lâu ngày rồi mới thấy người tự xét về bản thân đúng đắn như vậy!"
"..." Nha đầu chết tiệt này! Ngươi cũng bị đa nhân cách sao?!
Sau đó, tiểu cô nương này đã nhớ ra bát thuốc đặt trên bàn kia, nhanh nhẹn đi lấy rồi đặt trước mặt ta.
Ta nhận lấy chén thuốc, sau đó bảo Diệp Trúc ngồi hẳn lên giường, nhìn nàng hỏi: "Được rồi, chịu thua ngươi rồi đấy!"
Diệp Trúc nghe vậy, nước mắt lại tuôn như mưa, ta đỡ trán, tiểu cô nương đây là cái bình nước di động sao?
Nàng vừa khóc vừa nói: "May mà nương nương không sao, may mà người trở về! Nương nương không biết đâu, tối đó có kẻ loan tin nương nương ở nhà kho bỏ hoang phía sau rừng, đến khi chúng nô tì và điện hạ đi tới đó lại chỉ nhìn thấy một xác chết đầy máu bị dịch bệnh nặng.
Hu hu!"
Bàn tay cầm bát thuốc của ta hơi run lên, tới khi nhận ra thì bát thuốc đã bị sánh ra bên ngoài một chút, làm ướt một mảng của ống tay áo.
Xác chết...đầy máu sao? Nhưng ta chỉ dùng cán cuốc đánh vào đầu hắn khiến cho hắn không rõ sống chết, tại sao lại có máu ở đây?
Ta chợt hiểu ra, lúc đó ta thực sự chưa gϊếŧ chết kẻ bị bệnh dịch kia, mà hắn ta là do Bách Lí Dật gϊếŧ người diệt khẩu.
"Nương nương không biết điện hạ đã lo lắng thế nào đâu! Ngài ấy sốt ruột chờ nương nương về dùng cơm, đến khi nhận được tin báo nương nương mất tích, không nói một lời đã một mình lao ra ngoài, vẻ mặt vô cùng khẩn trương lo lắng.
Chúng nô tì một nửa đi theo điện hạ, nửa còn lại chia ra đi tìm người nhưng vẫn không tìm được gì.
Điện hạ rất cố chấp đó, tìm đến mấy canh giờ, cuối cùng mới nghe được tin nương nương đang ở chỗ nhà kho bỏ hoang, vội vàng chạy nhanh tới, không ngờ lại thấy được cảnh kinh hãi kia.
Nô tì cũng đi cùng điện hạ lúc đó, thấy rất rõ sắc mặt ngài ấy trắng bệch, cả người như lung lay sắp ngã."
Ta hơi nắm chặt chén thuốc, lại nghe Diệp Trúc nói tiếp: "Điện hạ sau đó chưa hồi phục tinh thần đã chạy vào rừng, cũng may là đã kịp thời tìm thấy nương nương."
Chuyện sau đó thì ai nấy đều biết rồi, ta hồi phủ ăn một bữa cơm lại lăn đùng ra ngất xỉu, sau đó ngủ luôn tận hai ngày.
"Nhưng mà..." Bỗng, Diệp Trúc nghẹn ngào.
"Nương nương đã xảy ra chuyện gì để khiến cho trên tay và vai đều là vết máu đông và bầm tím vậy?"
Ta nghĩ tới vết thương mà nàng nói, cứng nhắc trả lời:
"Không có gì, chạy loạn trong rừng bị vài nhánh cây quật trúng thôi."
Diệp Trúc nghe vậy, nước mắt vòng quanh, trách cứ ta tại sao lại không cẩn thận như vậy.
"Người có biết lúc người đột ngột bất tỉnh, điện hạ đã lo lắng đến như thế nào không hả? Ngài ấy tưởng người hồi quang phản chiếu, ăn cơm rồi...!Sau đó còn gào thét đe dọa các Thái y và lang trung đi cùng phải cứu sống nương nương bằng bất cứ giá nào.
Ai ngờ được, khi Thái y chẩn trị mới biết nương nương ngoài bị ngoại thương lại thêm sợ hãi quá mức, còn do bội thực mức độ vừa gây ra hô hấp khó khăn mới dẫn đến bất tỉnh, nói đến chục lần điện hạ mới chịu tin là thật, hại chúng nô tì sợ đến run rẩy cả người."
"Khụ khụ!" Ta ngượng ngập ho khan, không dám đón lấy ánh nhìn khinh bỉ của Diệp Trúc.
Người ta là bị đói đến bất tỉnh, còn ta đói đến tỉnh cả người.
"Chuyện sau đó thế nào?" Ta ổn định cảm xúc, chậm rãi hỏi Diệp Trúc.
Bách Lí Dật chắc chắn cũng ở đó xem kịch vui.
Diệp Trúc đẩy bát thuốc từ tay ta lên kề sát miệng, ý bảo ta uống.
Thấy ta đã uống được vài ngụm, mặt nhăn nhúm vì thuốc đắng, nàng mới kể tiếp: "Chuyện sau đó chính là, sau khi biết rõ tình hình sức khỏe và thương thế của nương nương, điện hạ không những không bình tĩnh lại mà còn đột nhiên...đã làm ra một chuyện...khá là nghiêm trọng." Diệp Trúc nói đến đây có chút ngập ngừng.
"Điện hạ làm ra chuyện gì kinh hách sao?"
Ta có linh cảm chuyện hắn làm ra sẽ thật sự kinh hãi, hoặc thậm chí là dở khóc dở cười.
Diệp Trúc nhíu mày, ậm ừ một lúc mới nói tiếp, nhưng không trực tiếp trả lời câu hỏi vừa rồi của ta: "Rồi sau đó, tới đêm hôm sau, Tri phủ đại nhân và Bách Lí tướng quân cho mời điện hạ đến thương thảo đối sách, không những vậy còn muốn tra hỏi nương nương về cái chết của kẻ bị bệnh dịch trong nhà kho, bởi vì thuộc hạ của Bách Lí tướng quân nhặt được một chiếc khuyên tai của nương nương ở đó.
Hơn nữa, ai cũng biết thời điểm này nương nương bị mất tích, sau khi được tìm thấy thì người lại ở chỗ khu rừng cách hiện trường xảy ra án mạng gần nhất."