Theo như kịch tình, có vẻ Trình tiểu thư và Vệ Cơ Anh nguyên tác chính là nhân tố quan trọng nhất trong đoạn ngược tâm lần này.
Mà Vệ Cơ Anh có lẽ là chất xúc tác mạnh mẽ nhất để phản ứng công ngược thụ xảy ra, kết quả là một đóa cúc tàn, vài lít máu chó và trinh tiết tiểu thụ bay hơi.
Vậy là kịch tình thay đổi ra sao vẫn phải phụ thuộc vào cách ta hành xử như thế nào.
"Cơ Anh, đang nghĩ gì thế?"
Tên thụ khiến cho lòng người lạnh lẽo hôm trước lại đang ngồi bên cạnh ta, vừa đọc sách vừa cắt ngang mạch suy nghĩ của ta.
Mấy hôm nay có vẻ chuyện nạn dịch đã được dàn xếp ổn thỏa hơn, tên thụ khiến cho lòng người lạnh lẽo này rất ít khi ra ngoài, mới hôm trước còn bận đến không phân biệt nổi đông tây nam bắc, vậy mà bây giờ lúc nào cũng thấy mặt hắn phơi phới trong phòng, thật khiến tâm tình ta cực kỳ không thoải mái.
Khẽ nhìn Mặc Triêu Ngân đang ngồi trên ghế mỹ nhân đọc sách, bản thân mình thì yên vị bên bàn trà vân vê vài quả cam, ta giương khóe môi, cười nhạt với hắn: "Ta đang nghĩ xem quả cam này nên ăn thế nào mới là tốt nhất.
Nếu như lấy dao cắt, cắt không đều không đẹp sẽ khiến bản thân mất hứng, cắt không cẩn thận sẽ khiến mình bị đứt tay.
Nếu là tự mình bóc, hừm, vậy thì vỏ cam sẽ dính hết vào móng tay, rất không sạch sẽ, chưa kể lúc tự tách múi còn có thể làm nước bắn tung tóe, có khi còn làm hỏng cả một quả cam ngon lành."
Phải, quả cam...chuyện này nên giải quyết ra sao?
Mặc Triêu Ngân nghe xong, trầm mặc một lúc rồi đặt quyển sách xuống, cả người tiến lên giành lấy quả cam trên tay ta.
"Ta giúp nàng bóc!" Hắn vừa vân vê quả cam, vừa nói.
Sau đó, hắn quả thật bóc cam hộ ta, hơn nữa còn tách thành những múi vô cùng ngon mắt, sạch sẽ.
"Lần sau có chuyện gì chưa thể quyết định cứ nói với ta, ta làm thay nàng." Mặc Triêu Ngân lại quay về đọc sách, quyển sách che ngang tầm mắt hắn nên ta không nhìn thấy vẻ mặt tiểu thụ khi nói lời này trông như thế nào.
"Những chuyện làm tổn thương tới bản thân cũng đừng làm, sớm hay muộn ta cũng sẽ giải quyết giùm nàng.
Có những chuyện, lấy một mình nàng nóng vội sẽ hại mình hại người." Dừng một chút, Mặc Triêu Ngân lại nhàn nhạt lên tiếng.
Tay ta hơi run lên, dường như câu nói này của Mặc Triêu Ngân còn có ẩn ý về một chuyện nào đó.
"Đa tạ!" Cuối cùng, ta vẫn là lại cong miệng cười, ánh mắt nhạt đi.
Tiểu thụ đơn thuần cũng thật là khó lường.
Đoạn hội thoại nhàm chán này kết thúc bằng sự im lặng của Mặc Triêu Ngân, sau đó tên thụ liền bị Tổng đốc Tây Khương sai người đến gọi đi mất.
Còn lại một mình trong căn phòng nhỏ, ta lại bắt đầu ngẩn người suy nghĩ.
Trình tiểu thư thích Bách Lí Dật, Vệ Cơ Anh trong tối hãm hại, vật hi sinh hạ thuốc, công thụ lần đầu lên giường, Bách Lí Dật ngược tâm ngược thân Mặc Triêu Ngân.
Hừm, hay là gϊếŧ chết tra công?
Ta thực sự đã từng tồn tại loại ý niệm này.
Nhưng mà không được! Tra công chết rồi, tiểu thụ còn chưa dứt tình, ai biết hắn có tự tử theo tiếng gọi của tình yêu hay không? Đến lúc đó ta không phải cũng sẽ đi theo hai kẻ công, thụ kia luôn sao?
Ta cũng không thể để mặc kịch tình trôi qua như vậy, tên thụ mà lên giường với Bách Lí Dật, theo lời NPC thì ta cũng phải xuống suối vàng là cái chắc!
Ta nhìn mấy quả cam còn chưa đụng trên bàn...vẫn là khó giải quyết đi!
Đúng lúc này, Diệp Trúc đẩy cửa bước vào phòng, xem chừng là muốn thay trà bánh gì đó.
Vài ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu ta.
"Diệp Trúc, đã đến đây lâu rồi mà ta vẫn chưa gặp qua gia quyến của Tổng đốc Tây Khương nhỉ?" Ta vừa ăn cam vừa hỏi Diệp Trúc.
Diệp Trúc đang đặt ấm trà mới xuống bàn, nghe vậy bàn tay hơi ngừng lại, cuối cùng nàng ha ha cười: "Nương nương, người quên là điện hạ nhà mình không lâu trước đó đã cạo đầu đốt râu phu quân và phụ thân nhà người ta rồi sao? Bọn họ thấy người còn muốn né không kịp ấy chứ?"
Hừm, đúng là có chuyện đó thật!
Ta trầm ngâm một lúc, sau đó phân phó nàng: "Ngươi giúp ta thu xếp một buổi gặp mặt đi, làm đơn giản một chút, mời tất cả các vị phu nhân và tiểu thư trong phủ tới.
Bản cung ở đây một mình suốt ngày cũng thấy nhàm chán."
Bây giờ nạn dịch vẫn chưa giải quyết triệt để, vẫn là nên thu liễm.
"Vâng, nương nương muốn gặp họ vào ngày nào?" Diệp Trúc nhanh nhẹn hỏi ta, tác phong làm việc cũng chuyên nghiệp lắm.
"Năm ngày sau đi." Ta suy ngẫm một chút, sau đó mới xòe bàn tay ra nói với nàng.
Năm ngày, chắc là đã chuẩn bị đầy đủ được rồi!
Chuyện gặp mặt gia quyến Tổng đốc Tây Khương cứ như vậy được ấn định.
Trong nguyên tác Vệ Cơ Anh bí mật tiếp cận Trình tiểu thư, còn bây giờ ta sẽ quang minh chính đại gặp mặt.
Ta gặp không chỉ là Trình tiểu thư, mà còn là cả gia quyến Tổng đốc, sau này nếu có xảy ra chuyện gì thì người khác cũng không thể nghĩ quá nhiều.
Hơn nữa, ta cũng sẽ không thân cận với nàng ta, nhưng nàng ta vẫn sẽ giúp ta ngược Bách Lí Dật.
Thời gian năm ngày này trôi cũng rất nhanh, loáng một cái đã gần đến rồi.
Trong năm ngày này, thời gian Mặc Triêu Ngân ở trong phủ viện ngày càng nhiều.
Có một hôm, ta cũng vì tần suất ở nhà của tiểu thụ mà nhạt nhẽo báo lại chuyện gặp mặt cho hắn nghe, ý nói muốn hắn không bất ngờ về một đàn oanh yến sắp xuất hiện, nếu hắn ngại thì có thể tránh mặt đi kịp thời vào lúc đó.
Ai ngờ, tên thụ nghe xong liền ảm đạm: "Nàng muốn đuổi ta thì nói thẳng đi, đừng kéo nữ nhân tới làm ô nhiễm không khí nơi chúng ta ở."
"..."
Hắn xem nữ nhân là gì chứ? Khói bụi nhà máy, phương tiện giao thông thế kỷ hai mươi mốt?
Cuối cùng, ta lạnh nhạt nói: "Không có."
Tên thụ thần kinh này sau khi nghe xong lại càng ảm đạm hơn, giận dỗi sập cửa chạy ra ngoài, đi đến tận tối về mới ngập ngừng bò lên giường dẩu môi: "Nếu như không phải chỉ còn viện này là tốt nhất, ta nhất định không về đây đâu."
Ta không nói một lời, đạp hắn xuống giường.
Chuyện Bách Lí Dật hôm trước đã khiến cho ta ngứa mắt hắn rồi, bây giờ lại còn thần kinh kênh kiệu với ta nữa.
Này tiểu thụ, ta không gây chuyện với ngươi, ngươi lại muốn bị ngược? Xem ta là cái gì vậy? Quả hồng mềm mặc ngươi nhào nặn sao?
Ta cứ tưởng Mặc Triêu Ngân sẽ nổi giận, bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế chiến đấu, ai ngờ tên thụ lại lồm cồm bò dậy, cong miệng cười hề hề:
"Giờ thì ta thấy chỗ ngủ này tốt hơn nhiều rồi!"
"..."
Tên M này, ta có thể đạp chết hắn được không?
Cuối cùng, ta tự mình giữ im lặng, nằm quay lưng lại với hắn.
Nếu có thể có một cái tràng kỷ hoặc ghế dài, ta sẽ cuốn gói đến đó ngay lập tức.
Nhưng bây giờ lão Tổng đốc giả vờ thanh cao kia chỉ bố trí một cái giường duy nhất, thư phòng riêng của Mặc Triêu Ngân ta lại không được lui tới, lớn tiếng với hắn, ngang như cua bỏ ra ngoài chắc chắn sẽ bị người đàm tiếu không hay, tên khốn này lại không chịu chạy đi chỗ khác.
Hừ, ngủ thì ngủ! Ta cũng không phải thứ thanh cao vì giận dỗi mà bò xuống đất ngủ được, có bò thì cũng phải là tên khốn kia bò xuống.
Sau lưng, ta không nghe thấy bất cứ tiếng động gì của Mặc Triêu Ngân nữa, hắn đã ôm chăn ngủ say như chết từ lúc nào rồi.
Nếu như không phải NPC yêu cầu ta trong quá trình bẻ thẳng phải ngược trả tra công những lần công ngược thụ, lại thêm tra công sau chuyện vừa rồi khiến ta phẫn hận sâu sắc, ta nhất định mặc kệ cái gì Trình tiểu thư, Bách Lí Dật, Mặc Triêu Ngân chơi 3P.
Nếu không phải cần ngược tra công, ta chỉ cần không tiếp cận Trình tiểu thư là xong chuyện, không xúi giục Trình tiểu thư hạ thuốc là okay.
Nhưng là, ta phải ngược tra công, cũng muốn hãm hại hắn, trả lại chút đau đớn và phẫn hận của chuyện lần trước.
Vài ngày sau, đã đến hạn ta mời người tới "hàn huyên nói chuyện".
Đó là một buổi sáng ấm áp của giữa xuân, sau khi uể oải thức dậy thay y phục, dùng bữa sáng xong xuôi, ta mới nhàn nhã đi tới chính phòng đã có hai hàng dài người chờ sẵn.
Bước lên rồi chậm rãi ngồi vào ghế chủ vị đặt giữa chính phòng, ta đưa mắt nhìn hai hàng mỹ nhân từ trên xuống dưới.
Chậc chậc, thật là bổ mắt!
Tổng đốc Tây Khương có Tổng cộng mười hai vị thiếp thất, một chính thê đã qua đời từ lâu, vị thiếp thất nhỏ nhất còn ít tuổi hơn cả nữ nhi của lão.
Ngồi gần nhất với ta bên tay phải là đại di nương, bà ta đã gần bốn mươi tuổi mà nhìn chỉ giống như thiếu nữ đôi mươi, dung mạo sắc sảo quyến rũ đậm vị phong trần, trên đầu cài đủ thứ trâm vàng ngọc lưu ly, mùi hương liệu thượng đẳng nhưng hỗn tạp trên người bà ta có thể hun chết vài con muỗi ở kinh thành, hoàn toàn phá hủy vở kịch thanh quan đạm bạc của Tổng đốc lão nhân.
Các vị thiếp thất còn lại thì không cần phải nói, đủ loại Yến ốm Hoàn phì, mỗi người một phong vị rất riêng, nhưng tất cả đều xinh đẹp rực rỡ.
Cái mắt híp hơn sợi chỉ của Tổng đốc đại nhân thật là biết thưởng thức!
Giữa không gian quanh quẩn mùi huân hương, các vị mỹ nhân xiêm y thướt tha uyển chuyển lần lượt đứng dậy hành lễ với ta, từ đó ta mới biết Trình tiểu thư là vị cô nương ngồi ở hàng ghế thứ năm phía bên trái ta.
Theo kịch tình, nàng ta là nữ nhi thứ năm của lão Tổng đốc, thứ nữ do tứ di nương hạ sinh.
Trình tiểu thư thì ra tên thật là Trình Tố Uyển, khuôn mặt không tính là xinh đẹp tuyệt luân, nhưng đường nét thanh tú mềm mại, hôm nay lại vận một bộ xiêm y xanh biếc, đúng là một tiểu mỹ nhân thanh thuần khả ái.
Một đám oanh yến, vợ lớn vợ bé có vẻ sợ hãi ta, chắc chắn là do chuyện Mặc Triêu Ngân cạo đầu Tổng đốc đại nhân lần trước.
Ta cũng không muốn tạo thiện cảm làm gì, buổi gặp mặt này chỉ là lấy lệ che mắt, vì vậy cũng mặc cho một đám mỹ nữ run rẩy như con thỏ nhỏ.
Cũng đáng yêu lắm!
Bọn họ hàn huyên với ta, thỉnh thoảng vợ lớn vợ bé chọc ngoáy nhau một chút, người này giăng bẫy người kia đắc tội ta, thở dài, Tổng đốc đại nhân có thật là sống rất tốt không?
Những lúc như vậy, ta đều giả như không để ý, mắt nhắm mắt mở cho qua, ta cũng không phải là cái công đường xét xử cho bọn họ đâu!
Cuối cùng, đợi cho bọn họ cãi cọ châm biếm chán chê, ta mới cho người đem một loạt lễ vật tới.
Ngay lập tức, cả căn phòng im bặt, chỉ còn những ánh mắt tỏa sáng như đèn pha ô tô đổ dồn vào các khay trùm lụa đỏ kín mít đang được người đưa đến chỗ ta.
Chờ một đám người ổn định trật tự, ta mới hướng mắt xuống dưới, dịu dàng tươi cười:
"Hôm nay bản cung cho gọi các vị phu nhân tiểu thư tới đây hàn huyên nói chuyện, cũng là để đa tạ toàn phủ trên dưới đã cẩn trọng chiếu cố điện hạ và bản cung những ngày vừa qua."
Toàn thể mọi người sau khi nghe những lời này đều ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Đại di nương cư xử khôn khéo, nhanh chóng đứng dậy hướng ta khom người:
"Thiếp thân thay mặt toàn phủ tạ ơn ân điển của nương nương!"
Sau đó là một loạt tiếng đứng dậy nối tiếp, theo Đại di nương hướng ta khom người, oanh yến đồng thanh:
"Tạ ơn ân điển của nương nương!"
Khẽ cười thật đoan trang, ta cho mời tất cả đứng dậy, sau đó bắt đầu tự mình phân chia lễ vật.
Đại di nương là một bộ ngọc diêu khắc hình hoa mẫu đơn tinh tế, Nhị di nương là một chiếc vòng tay làm từ dương chi bạch ngọc thượng hạng, tam di nương là một bức tranh có giá trị liên thành,...
Tất cả nghe có vẻ xa xỉ, nhưng đều rất bình thường đối với một nơi như Hoàng cung ở kinh thành, ta dù có rứt ruột một chút nhưng cũng không đến nỗi khóc ra nước mắt.
Còn Trình tiểu thư, thứ ta tặng nàng là một chiếc túi thơm làm từ lụa gấm Đông Phong có thêu hoa khai tứ quý.
Ai nấy nhận lễ xong đều cười híp hết cả hai con mắt, xem ra có vẻ là vô cùng hài lòng.
"Tam Hoàng tử phi nương nương thật là một vị chủ tử hào phóng!" Đại di nương vừa sai người đem bộ diêu cất đi, vừa cười nịnh nọt với ta, hận không thể đem ta lên bàn thờ để bái phỏng quỳ lạy.
"Nương nương, chúng thiếp thân vẫn luôn nghe nói về chuyện nương nương thân thể không khỏe, thời gian qua vì sợ quấy rầy nương nương tĩnh dưỡng nên đã không đến thăm hỏi người, vẫn mong nương nương không trách tội." Đại di nương tiếp tục lấy lòng, tiện thể biện minh cho thời gian ta gặp chuyện không thấy bóng dáng bọn họ đâu.
"Không trách phạt, không trách phạt! Có điều, điện hạ đã, khụ khụ, cạo đầu Tổng đốc đại nhân, chuyện này..." Ta giả như nhớ ra chuyện gì, hơi ngại ngùng vẫy tay, sau đó nói tiếp.
"Có vẻ điện hạ đã hiểu nhầm bản cung xảy ra chuyện lúc trước đều là do lỗi của Tổng đốc đại nhân."
Sau khi nghe ta nói những lời này, cả căn phòng đang vui vẻ ngập tràn lại rơi vào trầm mặc.
Ta ngó lơ trước không khí đáng ngờ này, vô tội nói tiếp: "Còn cả chuyện gián điệp trà trộn nữa, điện hạ cũng nghĩ đó là lỗi của Trình đại nhân*.
Các ngươi nói, chuyện này có phải là rất lạ lùng không?"
(*) Lão Tổng đốc họ Trình, gọi là Trình đại nhân.
Xung quanh nhất thời phát ra vài tiếng hít khí lạnh.
"Nhưng mà..." Ta cười cười, tựa như thật vô tâm vô phế nói thêm.
"Còn một người cũng có liên quan đến hai chuyện này thì phải.
Hình như là, ai nhỉ? À, bản cung nhớ ra rồi, là Bách Lí Tướng quân."